
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 342
Mô tả tài liệu
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 342: Nhầm to Nguồn: Sưu tầm Nhưng tâm trí Lý Diệu Thiên này cũng thực kiên định. Tuy hi vọng báo thù quá mờ mịt xa vời nhưng hắn chưa bao giờ chịu buông bỏ, một lòng hướng về mục tiêu đó mà cố gắng. Trước tiên phải tăng cường thực lực bổn môn. Số tu sĩ Hỏa Linh môn còn sót lại chỉ còn mấy trăm người nhưng cũng cần có một nơi trú ngụ. ...
Tóm tắt nội dung
Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn
Chương 342: Nhầm to
Nguồn: Sưu tầm Nhưng tâm trí Lý Diệu Thiên này cũng thực kiên định.
Tuy hi vọng báo thù quá mờ mịt xa vời nhưng hắn chưa bao giờ chịu
buông bỏ, một lòng hướng về mục tiêu đó mà cố gắng.
Trước tiên phải tăng cường thực lực bổn môn.
Số tu sĩ Hỏa Linh môn còn sót lại chỉ còn mấy trăm người nhưng cũng
cần có một nơi trú ngụ. Tuy U châu diện tích rộng lớn, 'danh sơn đại
xuyên' (1) có thể nói là đâu cũng có. Nhưng ai cũng biết, tu chân giả khi
tu hành cần thu nạp thiên địa linh khí. Nếu nơi khai tông lập phái mà
không có linh mạch thì đừng nói đến phát triển, có thể tiếp tục truyền
thừa được hay không còn khó nói.
(1)Sông lớn, núi cao (hoặc núi nổi tiếng)
Huống hồ bọn họ là người bên ngoài tới đây, chẳng có căn cơ, mà hầu
như linh mạch tốt một chút là đã bị tất cả các tông môn lớn nhỏ chiếm
giữ.
Lý Diệu Thiên nhìn trúng tổng đà một tiểu gia tộc, vì thế hắn muốn tiêu
diệt rồi chiếm lấy địa bàn của đối phương.
Lúc trước cũng đã thu thập tin tức kỹ lưỡng rồi. Toàn bộ tu sĩ tiểu gia
tộc kia cũng chỉ có gần một trăm người mà thôi, cao thủ mạnh nhất
cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, tiệu diệt bọn họ chắc chắn không thành vấn
đề.
Vì thế trong một đêm đên lặng gió, Lý Diệu Thiên dẫn những đệ tử còn
sót lại của Hỏa Linh môn đi tập kích tiểu gia tộc kia.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi, nào biết sự việc lại vượt ra
ngoài dự tính.
Quy mô gia tộc kia đúng là không lớn, chỉ có trên dưới một trăm tu tiên
giả. Ở U châu, có thể nói đó là một gia tộc rất nhỏ.
Nhưng trận pháp trấn tộc của bọn họ lại không hề tầm thường, hơn nữa
lại am hiểu thuật luyện thi. Tiền bối trong gia tộc để lại cho bọn họ ba
con Thiết Giáp Ma Thi có thần thông Ngưng Đan sơ kỳ. Mặc dù Lý
Diệu Thiên là tu sĩ trung kỳ nhưng nhiều lắm cũng chỉ đánh ngang tay
với hai con mà thôi.
Một con còn lại thì xông vào dám đệ tử Hỏa Linh môn điên cuồng đồ sát
bừa bãi. Đừng nói Linh Động kỳ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng khó
mà đỡ được một đòn.
Kết quá có thể tưởng tượng được. Lý Diệu Thiên trộm gà không được
còn mất nắm thóc. Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ mới đánh phải đoạn
hậu yểm hộ số đệ tử còn sót lại đào thoát giữ mạng.
Tuy rất tức giận nhưng lại không thể trách phạt đệ tử lúc trước không
điều tra kĩ càng. Dù sao loại truyện đối phương có ma thi tổ truyền,
ngoại trừ một số nhân vật cao tầng trong gia tộc thì người ngoài không
ai biết được.
Hành động lần này làm Lý Diệu Thiên lỗ vốn lớn. Nhưng thất bại một
lần cũng làm hắn khôn ra một chút. Tu chân giới U châu quả nhiên
khác xa Duyện châu. Dù cho là một gia tộc chẳng đáng để vào mắt cũng
không thể tùy tiện xem thường. Bị rắn cắn một lần, mười năm sợ dây
thừng. Sau khi trận thua thê thảm, Lý Diệu Thiên hoàn toàn loại bỏ tâm
tư đánh chiếm các tông phái khác. Cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi vận khí
cũng không tệ. Tuy mất một ít nhân thủ nhưng nhìn chung cũng không
có tổn thất lớn.
Gia tộc kia chỉ có mấy con Thiết Giáp Ma Thi là lợi hại mà thôi. Nếu
sau lưng bọn họ mà còn liên quan đến đại tông môn nào đó, đừng nói
đến thế lực đáng sợ như tam đại cự đầu, ngay cả loại môn phái quy mô
tầm trung như Hải Long môn thì mình tuyệt đối không thể động vào.
Không cẩn thận một cái là những người cuối cùng của Hỏa Linh môn sẽ
mất đi trong tay mình.
Rơi vào đường cùng, Lý Diệu Thiên đành mang những thủ hạ còn sót
lại tiếp tục lưu lạc, chật vật vô cùng, chẳng khác nào chó nhà có tang cả.
Cuộc sống lạ lẫm đã giày vò bọn họ. Đảo mắt một cái, một năm đã trôi
qua. Lý Diệu Thiên cuối cùng cũng đại khái nắm được tình thế và
phong thổ U châu.
Vì thế sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một phen, hắn liền dẫn tu sĩ Hỏa Linh
môn đi tới vùng biên giới phía tây U châu xa xôi.
Nơi đó có Âm Hồn Hạp Cốc, so với Thập Vạn Đại Sơn bên cạnh thì
hoàn cảnh cũng tồi tệ đến nỗi không thể miêu tả bằng lời được.
Nhưng có nguy hiểm cũng sẽ có kỳ ngộ không không nhỏ. Hi vọng nằm
ở Quỷ La Thành.
Vì phải đề phòng quỷ vật trong Âm Hồn Hạp Cốc nên ngoại trừ lực
lượng của chính ma song phương đóng ở đây ra, nơi này cũng rất hoan
nghênh các tán tu ở lại nơi này.
Hơn nữa một số gia tộc tu tiên sa sút, môn phái suy sụp cũng có thể tìm
được chỗ dung thân ở nơi này.
Từ khi đến Quỷ La Thành, bọn họ quả nhiên đã thuận lợi ổn định trở
lại. Ở đây không có sự bài ngoại như các nơi khác, vì có địch nhân
chung là âm hồn nên tu sĩ nhân loại phải cố gắng đoàn kết lại.
Tình cảnh Hỏa Linh môn đã có những chuyển biến tốt đẹp nhưng Lý
Diệu Thiên vẫn chưa hài lòng với thực tại. Hắn muốn báo thù, nhưng
thực lực bây giờ còn xa mới đủ, phải phát triển.
Nhưng nghĩ thì dễ nhưng đến khi làm thì khó khăn vô cùng. Muốn môn
phái phát triển lớn mạnh há là việc một sớm một chiều?
Những cái khác không nói, Hỏa Linh môn hôm nay có thể nói là vừa
nghèo vừa loạn. Lúc trước hắn và đệ tử đánh giết phá vây thoát ra rồi
chạy chối chết.
Toàn bộ tích lũy hơn ngàn năm của bổn môn không mang được chút
nào ra ngoài.
Khiến lúc này mọi người nghèo xơ xác chẳng khác nào đám cái bang.
Mà luyện công chế khí cái nào mà không cần tinh thạch?
Lý Diệu Thiên gần như vì thế mà bạc cả đầu. Nhưng kẻ này đúng là kẻ
ngoan độc, không hổ là một nhân vạt nhất đại kiêu hùng, cuối cùng
cũng nghĩ ra một độc kế.
Giết người cướp của, nói đơn giản là một kiểu kiếm tiền không cần vốn.
Đương nhiên lúc này hắn phải cực kỳ cẩn thận. Thực lực mạnh mẽ
tuyệt không thể động vào mà chỉ được ra tay với những tán tu đơn độc.
Đầu tiên bố trí mai phục ở một chỗ, sau đó phái môn hạ đệ tử tiếp cận
mục tiêu, nói chuyện kết giao. Sau đó tìm cớ dụ đói phương đến nơi có
mai phục.
Sau khi đối phương sập bẫy là lập tức lộ ra bộ mặt hung ác, giết người
đoạt bảo.
Cuối cùng là huỷ thi diệt tích.
Nói lại, kế sách này của Lý Diệu Thiên cũng không phải là cao minh
nhưng lại cực kỳ hữu dụng cho nên đắc thủ liên tục.
Cái này cũng là nhờ vào hoàn cảnh của Quỷ La Thành. Lưu lượng tu sĩ
từ bên ngoài tới là rất nhiều, có mất tích hay không căn bản là không
thể phát hiện được a. Cho dù ngẫu nhiên có người thân, bằng hữu của
người bị hại phát hiện ra.
Cũng sẽ ngộ nhận đối phương đã không may rơi vào tay quỷ vật. Dù sao
nơi đây cũng cách Âm Hồn Hạp Cốc không xa.
Lý Diệu Thiên càng làm càng liều lĩnh. Thỉnh thoảng còn tự mình xuất
thủ, dụ những tán tu Ngưng Đan kỳ, những người có gia tài giàu có hơn.
Khoan hãy nói, phương pháp độc ác vô sỉ thật sự đã đem về cho hắn rất
nhiều tinh thạch tài liệu. Có những thứ này hậu thuẫn, tốc độ phát triển
của Hỏa Linh môn chỉ có thể dùng từ cực nhanh để hình dung. Chỉ tiếc
một danh môn đại phái truyền thừa hàng ngàn năm ở Duyện châu ngày
xưa này đã biến thành lũ trộm cướp bẩn thỉu.
Điều này tất nhiên là vì Lý Diệu Thiên quá coi trọng cái lợi trước mắt.
Vì muốn nhanh chóng tăng cường thực, trở lại Duyện châu báo thù, có
thể nói là tam giáo cửu lưu, ma tu chính đạo, ai đến hắn cũng không bỏ
qua.
Ngược lại, những tu sĩ Hỏa Linh môn đi theo hắn lúc trước cũng dần
dần xa lánh hắn, đáng tiếc Lý Diệu Thiên đã bị cừu hận che mờ mắt,
không thể nhận ra được những điều này.
Ngày đó hắn tình cờ gặp Lâm Hiên, trong lòng liền luôn luôn nghĩ đến
không thôi. Tán tu Ngưng Đan kỳ thật sự không có nhiều lắm. Vì thế
làm sao có thể bỏ qua con cá lớn trước mắt được.
Thân là địa đầu xà Quỷ La Thành, hắn dò la vị trí động phủ Lâm Hiên
bất quá chỉ công nhấc tay thôi. Sau khi cùng thủ hạ thiết lập kỹ lưỡng
cạm bẫy, hắn liền tới bái phỏng.
Khua môi múa mép một hồi, dùng hội trao đổi làm mồi, lừa gạt Lâm
Hiên sập bẫy.
Mọi chuyện vốn đang thuận lợi thì chẳng hiểu làm sao lại xuất hiện trở
ngại. Lâm Hiên đột nhiên bóc trần cạm bẫy của mình bày ra.
Càng làm Lý Diệu Thiên nghi hoặc là không ngờ hắn lại nói ra được gốc
gác của mình, biết mình vốn là tu sĩ Duyện châu.
Làm sao có thể, hắn làm sao lại biết lai lịch của mình, chẳng lẽ người
này cũng là....
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Giọng Lý Diệu Thiên trở nên lạnh lẽo.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi?" Trong mắt Lâm Hiên toát ra một tia
khinh bỉ.
"Ngươi...." Lý Diệu Thiên giận dữ, không ngờ đối phương dám đùa bỡn
mình. Với tính cách của hắn, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối
phương nhưng hắn vẫn không tùy tiện ra tay. Chưa nói cái khác, đối
phương bất quá chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ mà thôi nhưng khi đối
mặt với hai gã cao thủ trung kỳ lại không hề mất bình tĩnh, chẳng lẽ tên
này còn có hậu thủ, có chỗ ỷ trượng sao?
Hắn thả thần thức ra, nhưng không hề phát hiện ra tung tích trợ thủ
của đối phương. Huống chi mình đã bố trí cấm chế báo động ở bên
ngoài từ trước rồi, nếu có người xâm nhập thì tuyệt không thể qua mặt
được mình.
Nhưng làm sao hắn lại trấn định được như vậy. Lý Diệu Thiên nghi
hoặc nhưng không thể nào giải thích được.
Đang lúc nhíu mày suy nghĩ thì tu sĩ tướng mạo xấu xí mở miệng: " Đại
ca, cần gì nghĩ nhiều như vậy. Chắc chắn là tên tiểu tử này đang hư
trương thanh thế, muốn kéo dài thời gian mà thôi."
Người này tên là Vương Hổ, tính tình có chút nóng nảy nhưng lại đa
mưu túc trí, hơn nữa thực lực cũng không tệ, tu vi cũng đạt đến Ngưng
Đan trung kỳ, cùng đảm nhiệm chức trưởng lão Hỏa Linh môn với Lý
Diệu Thiên.
Hai tên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lại còn kết bái thành huynh đệ kết
nghĩa, vì thế trong môn cũng không xưng hô là sư huynh sư đệ.
Lý Diệu Thiên nghe xong lời này liền lập tức bừng tỉnh rồi mừng rỡ nói:
"Nhị đệ nói có lý. Vi huynh suýt nữa bị tên tiểu tử này lừa rồi."
Nhưng kẻ này đúng là cẩn thận vô cùng. Tuy nhận định là Lâm Hiên
đang hư trương thanh thế nhưng vẫn không lập tức động thủ mà còn lui
lại hai bước, đầu vừa ngẩng thì một tiếng rít bén nhọn vang lên.
Lâm Hiên nghe vậy liền nhíu mày, hắn còn chưa kịp mở miệng thì có
mấy đạo quang hoa bay vọt từ trong ra, hiện ra bảy tám tên tu chân giả
Trúc Cơ trung kỳ. "Hừ. Hai vị coi trọng ta quá nhỉ, chỉ một mình Lâm
mỗ, không những xuất động hai vị cao trung kỳ mà còn bày trận mai
phục. Thế nào, các ngươi cho rằng những tu sĩ Trúc Cơ kỳ này có tác
dụng sao?" Lâm Hiên tuyệt không kinh hoảng, vẻ mặt lạnh lùng mở
miệng.
"Hừ, có tác dụng hay không thì ngươi sẽ biết ngay thôi. Thật ra đối phó
với ngươi chỉ cần một mình đại gia ta cũng đủ rồi. Bất quá Hỏa Linh
môn chúng ta lại thích úp sọt hội đồng." Vương Hổ nhe răng cười he he.
Ngất, không ngờ còn có kẻ vô sỉ đến mức này.
Lâm Hiên cũng coi như là gặp đủ loại nhân tình thế thái, nhưng loại đối
thủ siêu phẩm thế này thì không còn gì để nói nữa rồi.
Đối mặt với nhiều đối thủ như vậy, nếu như mình thật sự cô độc một
mình thì còn khó giải quyết một chút. Bất quá Lâm Hiên bây giờ đâu
phải ngày xưa có thể so sánh được.
Nguyệt Nhi vừa mới ngưng đan thành công, còn chưa kịp thử liên thủ
với nha đâu kia lần nào.
"Tiểu tử, cười cái gì? Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!"
Tuy vẻ ngoài Vương Hổ hung thần ác sát nhưng trong lòng cũng hơi lo
lắng. Cái khác chưa nói, đến nước này rồi mà tên tiểu tử còn trấn định
như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự có chỗ ỷ trượng sao?
Không thể có người có tố chất tâm lý tốt đến mức như vậy được. Nhưng
mà hắn cùng Lý Diệu Thiên thả thần thức ra kiểm tra bốn phía mà
không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Hắn cũng không muốn bị lật thuyền trong mương. Càng nhìn tên thiếu
niên này càng thấy ghét. Để che dấu sự sợ hãi của mình, Vương Hổ hét
lớn một tiếng rồi động thủ trước.
Hé miệng phun ra một một vật.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua, không khỏi ngẩn người ra.
Kẻ trước mặt này gian ác thô lỗ như vậy, không ngờ lại dùng pháp bảo
của người đọc sách.
Đó là một cây bút lông dài hơn một thước, hơn nữa rõ ràng nó được
dùng tài liệu thuộc tính mộc luyện chế thành.
Cây bút sau khi bay lên trên không, hơi dừng lại một chút rồi lập tức
hóa thành một đạo thanh mang, rít lên đâm về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhíu mày. Những loại pháp bảo kỳ lạ này bình thường đều có
uy lực không tầm thường. Vì không biết rốt cuộc cây bút này có thần
thông gì nên cũng không dám coi nhẹ.
Tay vỗ lên túi trữ vật một cái, Bích Lân châm đã được hắn tế ra.
"Cổ bảo!"
Vương Hổ hít một hơi lạnh, nhưng rất nhanh đã bị vẻ mặt tham lam đã
thay thế. Ánh mắt nhìn Lâm Hiên cũng thoáng hiện một tia kiêng kị.
Đừng nói tán tu, kể cả những tu sĩ của đại môn phái kia, chín phần
mười cũng không có cổ bảo. Tên tiểu tử này đến tột cùng là...
Chẳng lẽ là tình báo sai, hắn chơi trò giả trư ăn lão hổ. Bất quá chuyện
đã đến nước này thì ngoại trừ giết hắn ra, không còn con đường nào
khác.
Bích Lân châm và cây bút lông va chạm vào nhau, linh lực giữa hai bảo
vật nổ tung, hai kiện pháp bảo bắt đầu lâm vào giằng co.
Trên mặt Vương Hổ hiện vẻ nghiêm trọng. Hai tay chắp lại trước ngực
rồi tách ra bên ngoài, một đạo pháp quyết từ trong lòng bàn tay bắn ra.
Bút lông sau khi hấp thu đạo pháp quyết liền lập tức lớn lên gấp mấy
lần, đồng thời biến ảo ra bảy cây bút lông giống ban đầu như đúc, cuốn
lấy Bích Lân châm không thôi.
Lâm Hiên thở phào một hơi, cứ tưởng đối phương còn có thần thông
đặc biệt gì, thì ra cũng chỉ vậy thôi, chẳng có gì đáng sợ cả.
Vương Hổ đã xuất thủ thì tất nhiên Lý Diệu Thiên cũng sẽ không đứng
chơi. Hắn hé miệng, phun ra một thanh tiểu kiếm. Thanh kiếm dài
chừng ba thước, toàn thân có một ngọn lửa đỏ thẫm cháy hừng hực. Khi
nó vừa xuất hiện thì nhiệt độ không khí xung quanh điên cuồng tăng
lên.
Lý Diệu Thiên đang định vây công Lâm Hiên thì một thiếu nữ chợt xuất
hiện trước mặt. Nhìn nàng chừng mười bảy mười tám tuổi, diễm lệ vô
cùng.
"Hai đánh một, thật quá vô sỉ. Muốn vây công thiếu gia thì phải qua ải
ta đã."
"..."Một thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện khiến ngay cả một kẻ nhất đại
kiêu hùng như Lý Diệu Thiên cũng không khỏi kinh hãi ngây ra. Khi
dùng thần thức đảo qua thì sắc mặt càng đại biến.
Từ sau khi Nguyệt Nhi ngưng đan thành công, chỉ nhìn bên ngoài thì
không thể nhìn ra sự khác biệt của nàng với nhân loại tu sĩ nhưng vẫn
không thể dấu được thần thức tu sĩ đồng giai. Đối phương đã phát hiện
ra nàng chính là âm hồn.
Trong chốc lát, sắc mặt Lý Diệu Thiên đã trắng nhợt đi. Bỗng xuất hiện
một đối thủ khó chơi chỉ là một nguyên nhân, làm hắn kinh hãi là thân
phận đối phương đã trở nên vô cùng thần bí.
Theo hắn biết, ngoại trừ lão quái vật Nguyên Anh trung kỳ - Cực Ác ma
tôn là có một con quỷ sủng Ngưng Đan kỳ ra, hắn chưa bao giờ nghe nói
có tu sĩ nào có quỷ sủng cập bậc này.
Rốt cuộc thiếu niên trước mặt là người phương nào?
Chẳng lẽ lại là Cực Ác ma tôn. Nhưng theo lẽ thường mà nói thì không
thể nào. Lúc này Cực Ma động đang kịch chiến với tam cự đầu, không
có lý do đặc biệt thì hắn không thể nào rời khỏi Thiên Ma thành.
Nhưng chẳng có gì là tuyệt đối a. Bên ngoài đồn đại, Cực Ác ma tôn có
thần thông lên trời xuống biển, thậm chí đã luyện thành nguyên thần
thứ hai, công pháp đã thất truyền từ lâu. Lần trước khi đánh chết Thiên
Sát chính là một phân thân nguyên thần?
Chẳng lẽ thiếu niên này chính là Cực Ác ma tôn? Lý Diệu Thiên càng
nghĩ càng thấy có khả năng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, toàn thân run
rẩy kịch liệt. Lý Diệu Thiên biểu tình quỷ dị, làm cho Lâm Hiên có chút
kinh ngạc, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, đã trở mặt với nhau, nói
nhiều cũng là vô ích, mình cùng Nguyệt Nhi liên thủ, tiêu diệt đối
phương vô cùng dễ dàng.
Lâm Hiên trên người hắc mang chợt lóe, cả người hơi thở trở nên quỷ
dị vô cùng.
Nguyệt Nhi lấy tay khẽ vuốt tóc, hé miệng, phun ra một cái quạt nhỏ,
nắm trong tay, nhẹ nhàng phất nhẹ, chỉ một thoáng, vô số hắc khí từ
bên trong từ bên trong ào ào tuôn ra, quỷ ảnh trùng trùng, tiếng thú
rống vang rền.
"Vạn Hồn Phiên, thật là Ma tôn tiền bối sao!"
Thấy Nguyệt Nhi thi triển pháp thuật, Lý Diệu Thiên sắc mặt đại biến,
cả kinh lập tức bay vọt lên trời, lập tức khom người xin tha thứ.
Động tác này của hắn, khiến Lâm Hiên vô cùng sửng sốt, chẳng qua chỉ
hơi chau mày suy nghĩ, ngay sau đó khôi phục lại thần sắc ban đầu, quả
là buồn cười, trong lòng liền nảy ra một kế, đâm lao phải theo lao quả là
chủ ý chính xác.
"Tiểu tử ánh mắt rất chính xác, ngươi như thế nào nhận ra lão phu
tới?" Lâm Hiên mở miệng hỏi.
"Ma tôn bớt giận, vãn bối không biết nên mạo phạm tới ngài, ta đối
ngài kính ngưỡng giống như nước sông chảy mãi..." Nhìn không ra Lý
Diệu Thiên, người này không chỉ có tâm tư ngoan độc, bản lĩnh nịnh hót
vỗ mông ngựa cũng có thể nói là nhất tuyệt !
Lâm Hiên nghe được toàn thân nổi da gà, hắn sắc mặt không đỏ, hơi
thở điều hòa.
"Hãy bớt nói nhảm đi, lão phu hỏi chuyện ngươi vẫn không trả lời
đâu." Lâm Hiên trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
"A, Ma tôn bớt giận, lão nhân gia ngài đã biết rõ rồi cần gì phải hỏi lại,
phóng mắt nhìn khắp Tu Chân giới U Châu, trừ bỏ tiền bối, còn có
người nào có thần thông lớn nhất như vậy, có được sủng vật Ngưng Đan
kỳ. Huống chi vị tiểu thư kia cầm pháp bảo, không phải là danh chấn
thiên hạ Vạn Hồn Phiên của ngài hay sao?"
"Vạn Hồn Phiên?"
Lâm Hiên khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, chẳng qua cẩn thận nghĩ
lại, cũng không kì quái, Cực Ác ma tôn uy chấn thiên hạ, thần thông
của pháp bảo của hắn, ở tu chân giới cũng có đủ loại các lời đồn đãi.
Tuy rằng nghe nhầm đồn bậy, không ít đồ vật này nọ đã bị miêu tả vớ
vẩn không thể tin. Nhưng có hai điểm, ở Tu Chân giới U Châu mọi
người đều biết.
Một là hắn có một sủng vật quỷ tu Ngưng Đan kỳ, thứ hai bản mạng
pháp bảo của ma tôn là Vạn Hồn Phiên.
Dù sao lấy tu vi của hắn, cùng với địa vị ở Tu Chân giới tuyệt đối không
thể có thể nhìn thấy Cực Ác ma tôn, chính Thú Hồn phiên của mình
cùng Vạn Hồn Phiên vốn là là pháp bảo cùng loại, chẳng qua phong ấn
hồn phách khác nhau, cho dù là một quỷ đạo tu sĩ cũng không thể nhất
định phát hiện ra được, chứ đừng nói chi là Lý Diệu Thiên là một tu sĩ
bình thường mà thôi.
Hơn nữa lại có thêm Nguyệt Nhi, hai điểm kết hợp, cùng với lời đồn về
Cực Ác ma tôn nhịp nhàng ăn khớp, khiến cho đối phương sợ tới mức
vãi ra quần.
Vương Hổ sợ tới mức chân mềm nhũn, nước mắt chảy dài cầu xin tha
thứ, thậm chí còn tự mình đánh mình mấy cái tát.
Không thể nói hai người vô dụng, mấu chốt là Cực Ác ma tôn danh khí
quá lớn, tam cự đầu mấy vị trưởng lão liên thủ cũng chỉ ngang sức với
hắn là cùng, người bình thường làm sao có ý niệm phản kháng trong
đầu.
Đại trượng phu biết co biết duỗi, kỳ thật có thể nhịn được nỗi nhục nhất
thời, cũng không hổ là nhân vật kiêu hùng.
"Tốt lắm, các ngươi đứng lên đi!"
Lâm Hiên thần sắc hòa hoãn chậm rãi nói, đương nhiên, hắn cũng
không muốn cùng hai người bắt tay giảng hòa, nỗi hận đối phương
đánh lén mình, nào có dễ dàng bỏ qua như vậy, chẳng qua hai người dù
sao cũng là tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Còn có bảy tám đệ tử giúp đỡ, mình vào
Nguyệt Nhi liên thủ tuy rằng có thể thủ thắng, nhưng muốn đem đối
phương toàn bộ diệt sát, vẫn có một chút khó khăn.
Cho nên trước tiên cứ bỏ qua truyện cũ, chờ lúc nào đối phương sơ suất
lúc đó mới ra độc thủ. Không nên nói Lâm Hiên đê tiện. Đối phó ngụy
quân tử như Lý Diệu Thiên không thể nói chuyện nhân nghĩa.
"Vâng, tạ ơn tiền bối. Tạ ơn tiền bối !"
Hai người dập đầu vài cái, khuôn mặt tỏ vẻ lấy lòng đứng lên:" Vãn bối
hôm nay có thể nhìn thấy Ma tôn, thật sự là phúc phận tu luyện mười
kiếp..."
Lâm Hiên nhíu mày. Cũng không muốn nghe thêm những lời nịnh hót
của đối phương, phất tay, ngăn lại, đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên
sắc mặt biến sắc quay đầu nhìn lại.
Lý Diệu Thiên cùng Vương Hổ sửng sốt, cũng nhìn theo hướng Lâm
Hiên, đem thần thức thả ra, nhưng cũng không phát hiện được gì, trên
mặt không khỏi tràn ngập sự nghi hoặc.
Lý Diệu Thiên đang muốn mở miệng, xa xa ầm ầm truyền tới những
quái thanh lúc to lúc nhỏ, đồng thời mặt đất cũng xuất hiện những đợt
chấn động kỳ lạ.
Động đất? Lý Diệu Thiên mới vừa nghĩ như vậy, lại đột nhiên lại nghe
thấy được vài tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, trong tiếng nổ hỗn loạn, rất
nhanh bị thanh âm ầm ầm nuốt hết.
Chẳng lẽ là...
Lý Diệu Thiên sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, mà tên Vương
Hổ kia cũng chẳng khá hơn gì.
Lâm Hiên tuy rằng nhìn chăm chú vào phía trước, nhưng khóe mắt
cũng đem biểu tình của hai người thu hết vào mắt, ánh mắt trở nên sắc
bén:" Hai vị đạo hữu biết chuyện gì, thế nào, không muốn nói?"
"Ài..." Lý Diệu Thiên biểu tình lập tức trở nên phức tạp.
"Xem ra những lời vừa rồi của Lý đạo hữu, bất quá chỉ là nói dối mà
thôi, kỳ thật cũng không thèm đem lão phu để vào mắt." Giọng điệu
Lâm Hiên vẫn nhàn nhạt, nhưng trên người không hề che đầu toát ra
sát khí vô cùng đáng sợ.
" Tiền bối đừng giận, vãn bối nào dám đùa bỡn với người."
Lý Diệu Thiên ở trong lòng thầm mắng mình hồ đồ, người trước mắt là
ai, U Châu ma đạo đệ nhất nhân, chính mình ở trước mặt hắn đùa cợt,
không phải là muốn chết hay sao.
Một khi chọc lão ma này, làm không tốt sẽ đem mình ra Rút Hồn Luyện
Phách.
Nghĩ đến đây, da mặt của hắn không khỏi giật giật một chút:" Ma tôn
đừng tức giận, vãn bối nói..."
Nhưng mà lời còn chưa dứt, lại một tiếng kêu thảm thiết truyền vào lỗ
tai, ở cuối đại sảnh trước mặt chỗ đi vào một động khẩu, một số tu si cả
người đầy máu tươi tập tễnh chạy tới:" Trưởng lão, việc lớn không tốt,
quái vật kia..."
"A!"
Chưa kịp nói xong, liền bất ngờ kêu lên một tiếng thê lương, một tia
máu bỗng nhiên xuất hiện. Bay mấy vòng xung quanh mấy người tu sĩ,
nhất thời, mấy cái đầu lâu liền giống như dưa hấu rơi bịch xuống đất.
Lâm Hiên thu lại vẻ mặt tơi cười, nhíu mắt, nhìn lê phía trước.
Trước mắt là một đám mây đỏ.
Đám mây kia đỏ thẩm, dường như là dùng máu tươi nhuộm thành.
Mà Lý Diệu Thiên cùng Vương Hổ hai người sắc mặt càng trở nên tái
nhợt.
"Làm sao có thể, quái vật kia làm sao có thể từ trong cấm chế thoát ra
ngoài, nhị đệ. Ngươi không phải nói rằng bí pháp kia không hề sơ hở
chút nào sao?" Lý Diệu Thiên vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mà thân thể
run rẩy không thôi.
"Ta cũng không biết." Vương Hổ có chút thất thần, môi lúc mở lúc
đóng, cũng không biết đang thì thào nói cái gì.
Hí...
Âm thanh giống như độc xà thổ tín truyền vào trong tai.
Từ đám mây đỏ kia, đột nhiên bắn ra hàng nghìn hàng vạn tơ máu.
"Mẹ ơi!"
"Chạy mau!" đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thấy tơ máu ở trên không uốn éo,
bành trướng hóa thành một con độc xà, đều sợ tới vỡ mật,
Trừ bỏ một số người tế ra linh khí ra ngăn cản. Những người khác đều
chạy đi hết.
Nhưng mà tất cả đều không có ích gì, con rắn kia cực kỳ quỷ dị, nhìn
thấy linh khí đánh tới, lại tự động tránh né.
Rất nhanh tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tất cả đều táng thân dưới miệng con rắn
này.
Lâm Hiên đồng tử co lại, cả người thanh mang chợt lóe, đã đưa Cửu
Thiên linh thuẫn mở ra.
Mà đám mây đỏ kia quay tròn hạ xuống, sương mù tản đi, một cái mơ
hồ thân ảnh hiện ra.
"Đây là..." Lâm Hiên nhìn cảnh trước mắt . Trên mặt biểu tình kinh
ngạc vô cùng.
Gọi là người đi, nhưng lại có ba đầu sáu tay, thân cao khoảng chừng hai
thước, thân thể cường tráng, gây cho người ta một loại áp lực đáng sợ.
Hơn nữa làn da màu đỏ, y như màu máu tươi, còn hiện ra vẻ sáng bóng
cổ quái, gây cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Yêu ma!
Lâm Hiên rất nhanh nhận ra thân phận người này.
Trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Phải biết rằng ở thời kỳ thượng cổ, đó là thời mà yêu ma phát triển
cường thịnh, chúng nó cùng với yêu thú cùng là một loại, như cũng có
một điểm bất đồng.
Yêu thú phải lên cấp bốn. Pháp lực ngang với tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Mới
có thể mở ra linh trí, biến thân thành người.
Mà yêu ma bất luận cấp bậc nào. Ngay cả yêu ma có pháp lực tương
đương với tu sĩ Linh Động kỳ thì đều có trí tuệ tương đương với con
người.
Nói một cách khác. Bọn nó được xem như là một chủng tộc có trí tuệ.
Kể từ đó, cùng nhân loại phân tranh kịch liệt, thậm chí ở thời kì phát
triển nhất, còn cùng con người cướp đoạt quyền thông trị nhất giới này.
Nhân loại tự nhiên sẽ không đem địa vị đứng đầu vạn vật này dễ dàng
từ bỏ.
Hơn nữa khi đó Tu Chân giới phát triển, vượt qua hiện giờ không chỉ
gấp mười lần.
Lâm Hiên từng xem qua sách cổ, nghe nói tu sĩ nhân loại còn dùng kế,
làm cho yêu thú cùng yêu ma quan hệ trở nên ác liệt.
Sau đó lại cùng Hóa Hình kỳ yêu thú đàm phán, hai phương liên hợp,
cộng đồng đối với yêu ma khai chiến.
Kết quả có thể đoán trước, cổ tu sĩ thực lực vốn so với yêu ma hơn hẳn
một bậc, càng đừng nói còn có yêu thú là minh hữu.
Kết quả yêu ma đại bại, cuối cùng không thể không quỳ gối đầu hàng.
Nhưng mà cổ tu sĩ cũng không đồng ý nhận đối phương đầu hàng bởi vì
hiện giờ thực lực nhân loại đang chiếm thượng phong, nhưng tục ngữ có
câu ' tam thập niên hà đông, tam thập niên hà tây'(*), vạn nhất ở thời kì
nào đó, thực lực hai bên lại nghịch chuyển, khi đó làm sao bây giờ.
(*) 30 năm sông chảy về hướng đông, 30 năm sau lại chảy về hướng tây,
ý như không có gì là chắc chắn mọi việc đều có thể thay đổi bất ngờ.
Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu (*), đối với cái họa ngầm
này, không bằng bây giờ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, đem cái u
này hoàn toàn diệt trừ.
(*) Không hẹp hòi ( như lòng dạ đàn bà ý )không phải là quân tử, không
độc ác không phải là người đàn ông chân chính.
Vì thế cự tuyệt lời đầu hàng của đối phương, tiếp tục đối với yêu ma tiến
hành tiêu diệt.
Yêu ma tự nhiên là liều chết ngoan cố chống lại, nhưng mà thực lực hai
bên cách nhau quá lớn, tình thế vẫn như cũ nghiêng về một phía.
Cuối cùng, một số yêu ma phải rút vào những nơi rừng thiêng nước độc,
sa mạc hồng hoang, nhưng mà cổ tu sĩ vì muốn tiêu diệt tận gốc nên
cũng kiên trì vô cùng, những tông môn lớn đều phái ra những tiểu đội
xâm nhập vào hoang man, đuổi giết không ngừng.
Chớp mắt một cái, trăm vạn năm qua đi, Tu Chân giới hiện giờ, yêu thú
nhưng thật ra vẫn vậy, vẫn cùng sống chung với nhân loại, nhưng mà
thượng cổ yêu ma lại bị diệt sát hầu như không còn, chúng nó chỉ còn
tồn tại trong những ngọc giản từ thời viễn cổ, còn trong hiện thực đã
không còn thấy tung tích yêu ma nữa.