
Chỉ cần có nhau trong đời
Mô tả tài liệu
Tú ôm chặt Châu vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Châu. Người con gái bé nhỏ này, đã bao lần được Tú chở che… Thương tặng gia đình A1 – cám ơn thật nhiều, vì dù qua bao nhiêu bước ngoặt vẫn luôn có nhau bên đời. Con bé nhẹ nhàng đóng lại quyển sách nó vừa đọc xong và đặt xuống bàn. Đã đến lúc nó phải tạm ngưng cái sở thích của mình để chuyên tâm ôn thi Đại học.
Tóm tắt nội dung
Chỉ cần có nhau trong đời
Tú ôm chặt Châu vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Châu. Người con gái bé
nhỏ này, đã bao lần được Tú chở che…
Thương tặng gia đình A1 – cám ơn thật nhiều, vì dù qua bao nhiêu bước ngoặt vẫn
luôn có nhau bên đời.
Con bé nhẹ nhàng đóng lại quyển sách nó vừa đọc xong và đặt xuống bàn. Đã đến
lúc nó phải tạm ngưng cái sở thích của mình để chuyên tâm ôn thi Đại học. Tiền
kiếm được nhờ những buổi dạy kèm, bây giờ cũng phải tiết kiệm để mai này dọn ra
riêng còn biết bao nhiêu thứ để lo – xem như từ nay con bé không thể chạy đến cửa
tiệm gần nhà để mua sách mỗi khi lãnh lương nữa. Rồi cả những đêm thức thật
khuya để đọc đến đoạn kết của một câu chuyện, hay những ngày cuối tuần ngồi
hàng giờ trên xích đu ngoài vườn say sưa với cuốn sách vừa mua, chắc cũng sẽ
theo thời gian mà biến mất. Nghĩ đến tương lai thật dài trước mắt, con bé thở dài,
ngán ngẩm.
Con bé vừa hoàn thành kì thi tốt nghiệp THPT, và chỉ còn 1 tháng nữa, nó sẽ phải
quay trở lại cái không khí ngột ngạt nơi phòng thi để làm cho xong bài thi Đại học.
Con bé không muốn bắt đầu ôn thi, chẳng muốn phải bận tâm với sách vở như nó
đã làm trong suốt 12 năm ngồi ghế nhà trường. À không, nói đúng hơn thì, con bé
vẫn đang mong chờ được nhận vào trường Đại học Luật TP. HCM đấy chứ. Chỉ là,
điều đó đồng nghĩa với việc con bé sẽ phải chia tay tà áo dài trắng suốt 3 năm phổ
thông, sẽ phải thay đổi lối sống trẻ con của mình để làm người lớn, sẽ phải một
mình tự lập nơi cách xa gia đình 450 cây số. Nó chưa sẵn sàng để khôn lớn và
trưởng thành…
Nhưng cuộc sống là vậy, có bao giờ chiều chuộng theo ý muốn của ai. Con bé nhìn
xung quanh căn phòng màu hồng của mình, mở toang cánh cửa sổ để nhìn ra khu
vườn ngoài kìa, rồi lại ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh biếc. Vậy là không lâu
nữa, con bé sẽ phải rời khỏi nơi này, một nơi quá đỗi quen thuộc với nó trong suốt
18 năm qua. Con bé ủ rũ đưa tay lướt qua kệ sách cạnh bên, nhất định nó sẽ đem
theo tất cả kho tàng văn học của nó lên Sài Gòn. Chợt, con bé dừng lại ở một cuốn
sách bìa xanh, đặt ngay ngắn ở ngăn tủ cao nhất, nơi nó cất giữ những cuổn sách
mà nó yêu thích nhất. Và nó chợt nảy ra một ý nghĩ…
Một lọ thủy tinh dùng để đựng sao giấy mà con bé chưa bao giờ có thời gian xếp,
dây ruy băng màu hồng sắc hoa anh đào, vỏ sò con bé đem về từ những lần dạo
chơi trên biển, vài tờ giấy viết thư được trang trí họa tiết nhẹ nhàng, một ít viên sỏi
con bé dùng trang trí trong lọ hoa nơi góc bàn. Vậy là quá đầy đủ cho kế hoạch của
nó rồi. Con bé tự hứa với lòng mình: “Chỉ ngày hôm nay nữa thôi. Sau khi hoàn
tất, mình nhất định sẽ chăm chỉ ôn thi Đại học mà.”
***
“Tú nè, sang nhà chở tớ đi chơi được không? Chỉ chiều nay thôi mà, năn nỉ
đó!!!” 4 giờ chiều và tin nhắn được gửi đi. Con bé mỉm cười với thành quả của
mình, nâng niu cầm chặt trong tay như báu vật. Bây giờ chỉ cần chờ thằng bạn thân
đến và chở đi đến một nơi, là xem như nó đã hoàn thành kế hoạch của mình. Con
bé mỉm cười với cái ý tưởng điên cuồng ấy, rồi lại mỉm cười lần nữa khi hình dung
ra khuôn mặt thằng bạn thân lúc nghe kể về những gì nó vừa thực hiện. Ít lâu sau,
có tiếng xe chạy đến. Con bé vội vã khoác áo rồi chạy ra cửa, ngồi yên vị phía sau
xe thằng bạn thân và mở lời: “Chở Châu tới biển được không? Chỉ chiều nay nữa
thôi, sau này biết khi nào mới được đi biển một lần nữa. Nha, nha, nha!!!” - Tú
nhìn nó, lặng lẽ gật đầu rồi lái xe đi. Những khi con bé muốn được Tú chở ra biển,
là khi nhỏ bạn thân có chút tâm trạng gì đó muốn trút giải. Tú hiểu rõ điều này và
cậu luôn sẵn sàng để lắng nghe…
Nửa tiếng sau, biển đã ở ngay trước mặt cả hai đứa. Như mọi hôm, con bé cầm đôi
sandal trên tay, bước chân trần đi dạo trên bãi biển. 18 năm sinh ra và lớn lên ở
Nha Trang, cát trắng và biển xanh đã từ khi nào trở thành một phần trong cuộc
sống nó. Khi buồn, khi vui, khi mệt mỏi, khi thư giãn, nó đều muốn đến đây. Tâm
trạng của con bé có thể thay đổi theo thời gian, nhưng có một điều luôn kiên định –
đó chính là sự hiện diện của Tú. Tấm lưng của cậu khi nó dựa vào trên xe, hơi thở
của cậu khi bước đi cạnh nó trên biển, ánh mắt của cậu ân cần nhìn nó khi con bé
cứ im lặng nhìn theo đường chân trời. Ngần ấy năm lớn lên cùng nhau, đôi khi con
bé phải giật mình với cái suy nghĩ rằng, nếu thi đậu kì thi sắp tới, hai đứa sẽ phải
rời xa nhau. Rồi thì, Châu sẽ vào Sài Gòn, Tú sẽ ra Hà Nội. Rồi thì, khoảng cách
giữa hai đứa không còn là ba khu phố nữa, mà là hơn một ngàn cây số. Rồi thì, tìm
đâu ra được đứa bạn thân gắn bó sẻ chia như Tú đây…
Châu quay sang nhìn Tú, khác với nét mặt chứa đầy suy nghĩ của mọi ngày, con bé
tươi cười và nói: “Nè, muốn xem cái gì không? Đừng có mà ngạc nhiên đó.” Con
bé nháy mắt tinh nghịch, rồi chậm rãi rút ra một lọ thủy tinh từ trong giỏ xách của
mình ra và đưa cho Tú. Thằng bé nhận lấy, khuôn mặt ngơ ngác muốn biết đây là
cái gì. Trong lòng cậu có chút suy nghĩ viển vông rằng con bé đang tỏ tình với nó
theo cái cách mà tiểu thuyết vẫn hay miêu tả. Tú mở nắp lọ, rút ra 3 tờ giấy. Một
chút thất vọng pha lẫn trong sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt thằng bé sau khi
đọc xong 3 lá thư.
“Chào bạn,
Mình tên là Thái Bảo Châu, đến từ thành phố Nha Trang. Rất vui được làm quen
với bạn. Liên lạc với mình ở số điện thoại dưới đây nha. Chúc bạn một ngày vui
vẻ.”
“Hello there,
My name is Thai Bao Chau, from Nha Trang City. It’s a pleasure meeting you.
Please contact me through my number written below. Have a nice day.”
“Hola!
Me llamo Thai Bao Chau. Soy de Cuidad de Nha Trang. Es un placer conocerte.
Por favor contácteme al numero siguiente. Tenga un buen día.”
Châu cười nhẹ với cái thái độ rất ư là buồn cười của Tú. Con bé lấy lại 3 tờ giấy từ
tay thằng bạn thân, cuốn gọn lại như lúc ban đầu, bỏ ngay ngắn vào trong chai và
đậy nắp lại. Châu tiếp tục bước đi trên cát, bắt đầu giải thích cho Tú bằng một
giọng điệu hồn nhiên nhất có thể.
“Châu lấy ý tưởng từ cuổn truyện Message in a Bottle của Nicholas Sparks mà hai
đứa mình đều thích. Biết đâu Châu sẽ tìm được một người bạn mới như trên truyền
hình thi thoảng vẫn đăng tin ấy. Châu không biết chiếc lọ thủy tinh này sẽ ngừng
lại ở bờ biển nào, nên Châu đã viết thư bằng tiếng mẹ đẻ nè, và hai thứ tiếng phổ
biến nhất trên thế giới là tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha. À không, tiếng Trung
Quốc cũng được khá nhiều người sử dụng, nhưng mà Châu không biết viết. Và
Châu sẽ giữ số phone này, hoặc ít ra giữ lại cái sim này, để biết đâu vài chục năm
nữa có người tìm được thì sao. Tú thấy sao?”
“Châu đúng là vẫn hâm đơ như ngày nào. 18 tuổi đầu rồi mà suy nghĩ cứ như trẻ
con như thế, mai này lên Sài Gòn sinh sống rồi sẽ như thế nào?” – Tú mắng nhẹ
con bé, đâu có ngờ cái ý tưởng của nhỏ bạn thân lại hết sức là… vô lí và bất khả thi
như vậy.
“Châu nói nghe nè, nếu mà thật sự có người nhận được lá thư này, liên lạc với
Châu, và bắt đầu một mối quan hệ với Châu, thì không phải là chuyện bình thường
đâu đó. Biết đâu là định mệnh cũng nên. Ý Châu là, giữa hai người có một mối dây
liên hệ nào đó. Châu thả xuống biển nha.”
Tú nhìn con bé buông tay để chiếc lọ rơi xuống mặt biển, rồi lắc đầu. Tự nhiên cậu
cảm thấy lo lắng cho con bé. 18 tuổi rồi, mà vẫn cứ tin vào những câu truyện cổ
tích ấy. Nhưng mà nó thích cái vẻ trong sáng của con bé, không như những đứa
con gái chưa lớn hơn ai mà đã chưng diện phấn son. Chẳng còn bao lâu nữa, cậu sẽ
đến với thủ đô Hà Nội, mảnh đất mơ ước của Tú từ nhỏ đến lớn. Cậu sẽ nhớ Châu
thật nhiều, nhớ nụ cười, nhớ đôi mắt, nhớ giọng nói, nhớ cái vẻ con nít, nhớ sự yếu
mềm của nhỏ bạn thân. Nhìn chiếc lọ thủy tinh trôi dạt rồi dần biến mất trong làn
sóng xanh, Tú chỉ biết thở dài nghĩ về tương lai của hai đứa. Mong sao, Châu sẽ
yên ổn trên đất Sài Thành.
“Đầu tuần sau Tú đi Hạ Long với gia đình, sẵn tiện ghé Hà Nội luôn để xem cách
sống ở đấy như thế nào. Châu ở lại ngoan nha, khi nào về Tú sẽ có quà.” - Tin
nhắn nhận được một ngày sau khi có giấy báo điểm hai đứa đã đậu tốt nghiệp loại
Giỏi. Châu ganh tị với thằng bạn thân, vì gia đình có điều kiện nên được thưởng
một chuyến du lịch xa như thế. Nói là du lịch vậy thôi, nhưng hành lí của cậu bé
chỉ toàn sách vở để mà ôn thi Đại học. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn Châu, vẫn được
đi đến một không gian đẹp thật đẹp nào đó để tâm trí có thể bình thản mà ôn thi,
thay vì phải ngồi một chỗ trong căn phòng ngột ngạt mà làm hết tờ đề cương này
đến bài thi mẫu khác. Con bé thở dài, chán ngán cái khoảng thời gian sắp tới này…
Tú chỉ vừa đi xa có 2 ngày, nhưng sao Châu lại cảm thấy nhớ thế không biết. Châu
không dám gọi cho thằng bạn thân, đơn giản cũng chỉ vì không muốn phá vỡ
không khí vui vẻ mà cậu và gia đình đang tận hưởng. Tú vẫn nhắn tin đều đều, gọi
nó dậy vào lúc sáng sớm, nhắc nhở nó học bài, ăn uống đầy đủ, chúc nó ngủ ngon
vào mỗi tối. Nhưng sao nó cảm thấy xa vời lắm, sự hiện diện của Tú ấy. Mỗi khi
thèm quà vặt hay cần giảng bài, nó chẳng thể đạp xe qua ba khu phố là gặp được
thằng bạn thân nữa. Khoảng cách từ Nha Trang đến Hà Nội hay từ Sài Gòn đến Hà
Nội thì khác gì chứ, nó đều không thể gặp Tú. Trống trải, nó tìm vào blog thằng
bạn thân và ngồi đọc cho quên nỗi nhớ.
“Ngày đầu tiên ở Hà Nội…
Nơi đây rất đẹp, đẹp trong nét cổ kính, đẹp trong nét giản dị, đẹp trong nét thuần
khiết của người Việt Nam. Mình cũng vừa đến Hồ Gươm lúc chiều, hoàng hôn
xuống đẹp không thua gì buổi chiều Nha Trang. Không khí ở đây rất trong lành,
cây xanh trải dài mọi khu phố, và người dân thì rất thân thiện. Nhưng sao cứ cảm
thấy thiếu một cái gì đó, mà hình như là sự hiện diện của một người con gái…
Người con gái – thích ăn kem trà xanh, thích đeo dây chuyền vào mùa hạ và khăn
quàng trắng vào mùa đông, thích dành hàng giờ để đọc tiểu thuyết, thích hoa mộc
lan và hoa hồng trắng, thích nhạc trữ trình của Trịnh và Ngô Thụy Miên.
Nơi này, dường như xung quanh đều chan chứa hình bóng nhỏ. Như là khi mình ăn
kem Tràng Tiền này, mình đã gọi vị trà xanh mà nhỏ thích. Như là khi mình đến
khu chợ gần khách sạn này, mình đã lựa cho nhỏ hai sợi dây chuyền xinh xinh màu
bạc. Như là khi mình ngồi ở sảnh khách sạn chờ đặt phòng này, mình đã tình cờ
nhìn thấy cuốn truyện nhỏ thích và cầm lên đọc vài trang. Như là khi mình đi dạo
qua những khu phố cổ, mình đã thấy hoa hồng trắng trồng ven đường và muốn hái
đem về tặng nhỏ. Như là khi mình vào quán ăn tối cùng gia đình, nơi giữa quán có
một cây dương cầm trống và ban nhạc đang thổi kèn bản Hạ Trắng, mình đã bước
đến mà đàn theo giai điệu ấy.
Mình nhớ nhỏ. Mình muốn nhỏ ở đây cùng với mình…”
Châu nhắm mắt lại, tưởng tượng ra thành phố Hà Nội qua từng lời kể của Tú trên
blog. Nhưng sao cứ hình dung mãi mà không ra được gì cả. Trong đầu con bé chỉ
có duy nhất những suy nghĩ về người con gái được Tú nhắc đến. Một cảm giác thật
là kì lạ. Cả hai cùng lớn lên với nhau, Châu chưa từng biết yêu ai bao giờ, còn Tú
thì dường như đang rung động với một cô gái nào đó. Châu nghĩ mãi không ra,
không biết người con gái có cùng sở thích với mình là ai. Hay là nhỏ Hải Vân học
cùng lớp nhỉ? Con nhỏ ngồi cạnh Tú suốt năm lớp 12, thỉnh thoảng vẫn hay đùa
giỡn với nhau trong giờ học. Nhỏ hay đeo khăn len trắng giống mình vào những
hôm trời lạnh, cũng hát bài Để gió cuốn đi hôm nhà trường tổ chức Cuộc thi Tài
năng Trẻ. Nghe đâu con nhỏ cũng có dự định ra Hà Nội học. Cũng có thể lắm
chứ… Nhưng sao Tú thích ai đó mà lại không kể Châu nghe? Từ nhỏ đến lớn, cả
hai có giấu nhau điều gì đâu. Bỗng dưng, Châu cảm thấy chút gì đó hụt hẫng, khó
tả.
“Bảo Châu ơi, mình đã nhận được lọ thủy tinh kèm theo lá thư của cậu. Hay quá,
cuối tuần này mình sẽ ra Nha Trang chơi. Không biết, chúng mình gặp nhau được
không nhỉ?” - Con bé bị đánh thức bởi một tin nhắn nhận được lúc 6 giờ sáng. Dụi
dụi mắt, tò mò không biết ai là kẻ dám phá giấc ngủ của nó, rồi lại hét toáng lên
khi đã đọc xong tin nhắn. Trời ạ, chính xác là nó đã gửi đi lá thư ấy, nhưng nó chỉ
làm cho vui chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có người nhận được và liên lạc
với nó. Lại là người Việt Nam và nhận được trong khoảng thời gian rất ngắn nữa
chứ. Biết đâu là một người trên Sài Gòn, trong một chuyến du lịch nhặt được chiếc
lọ ấy và liên lạc với nó. Mà nếu người đó là sinh viên Luật trong tương lai thì hay
quá, con bé sẽ có bạn ngay trước cả khi bước vào cổng trường Đại Học. Mặc kệ
giờ này Tú đã thức dậy chưa, con bé gọi điện cho thằng bạn thân ngay lập tức, ai
bảo ngay từ đầu không ủng hộ ý tưởng của Châu thì bây giờ phải chịu hậu quả là
mất giấc ngủ nhé.
“Này này, cuối tuần này Tú về đó. Tính đi đón thằng bạn thân hay là đi gặp một
người chưa bao giờ biết mặt đấy hả? Quyết định sao cho đúng đấy nhé.”
Ơ, con bé mất hết cả sự phấn khởi. Nhưng mà không sao, bải vở nó ôn tập gần
xong rồi. Cuối tuần này nó rảnh mà, đi đón Tú rồi lại đi gặp bạn mới. Chắc không
sao đâu ha?
“À, hay là đợi Tú về rồi đi chung với Châu gặp người đó. Biết đâu là người xấu,
làm hại Châu thì khổ đó. Vậy đi nha. Không nghe lời Tú là khỏi được tặng quà
đó.” - Tin nhắn mới, phá vỡ những suy nghĩ trong đầu con bé. Được thôi, nếu Tú
muốn mất thêm thời gian vì con bé. Dù sao thì nó cũng chẳng mất mát gì, lại còn
có thêm người đi theo để bảo vệ. Hay quá còn gì.
***
4 giờ chiều thứ bảy, Châu ngồi một mình ở một góc khuất nơi quán trà sữa Du Thư
quen thuộc. Sao mãi mà Tú vẫn chưa tới, ngay cả người bạn mới cũng không thèm
trả lời cả chục tin nhắn mà Châu gửi. Chắc là người bạn mới chỉ muốn trêu Châu
thôi, chứ chẳng có thiện ý gì đâu. Hay là đi về? Nhưng về thì sẽ không được gặp
Tú, con bé cũng nhớ. Thôi thì ở lại thêm một chút nữa vậy.
“Sao Tú đến trễ vậy? Hẹn 4 giờ mà 10 phút sau mới tới. Lỡ người ta đến trước, thì
Châu ăn nói thế nào khi Tú đến đây?” – Con bé chẳng thèm để ý Tú đang thở
không ra hơi, chỉ trách cậu bé ngay từ giây phút thấy bóng dáng cậu xuất hiện ở
quán.
“Chuyến bay của Tú có chút trục trặc, nên cất cánh trễ hơn dự định. Tú xin lỗi.
Mà… người Châu chờ sẽ không đến đâu.” – Tú gãi đầu, cố gắng giải thích để
Châu không giận.
“Làm sao mà Tú biết được người ta sẽ không tới cơ chứ? Tính dập tắt hi vọng của
Châu đấy à? Cho Châu xem quà trước đi, rồi hai đứa mình ngồi chờ. Châu cho
người ta thêm 15 phút nữa đó.”
“Người đó sẽ không đến đâu. À không phải, đến rồi mà Châu không biết đó. Quà
của Châu nè.”
Tú lấy trong ba lô ra món quà từ miền Bắc, trao cho Châu. Con bé sửng sốt, là lọ
thủy tinh nó đã thả xuống biển, bên trong vẫn còn nguyên vẹn ba lá thư, thêm vào
đó là hai sợi dây chuyền màu bạc. Nó nhẹ nhàng mở nắp hộp, nâng niu hai sợi dây
chuyền trên tay, rồi mỉm cười nhẹ.
Một sợi dây có hình con bò sữa, khiến nó nhớ về kỉ niệm của hai đứa cách đây đã
hơn 5 năm. Một ngày mùa hè nào đó, khi hai đứa dẫn nhau đến tiệm trà sữa Du
Thư này, rồi cùng hát vang: “Chúng tôi là những con bò vui nhộn, chúng tôi là
những con bò hạnh phúc” khi chị phục vụ bàn đùa với cả hai rằng: “Đồ uống ở
đây làm từ sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm đó.” Sau hôm đó, Tú đã nói với
Châu rằng, cả hai sẽ mãi mỉm cười bên nhau, sẽ mãi cùng nhau sẻ chia hạnh phúc.
Như những con bò chỉ biết đem đến những giọt sữa ngọt ngào cho đời. Như những
con bò dù cỏ xanh tươi hay héo úa vẫn chia sẻ với nhau từng miếng ăn, giấc ngủ.
Như những con bò chỉ cần có nhau bên cạnh thì sẽ luôn chung thủy, không bao giờ
rời xa.
Sợi dây còn lại có hình cỏ 4 lá, gợi nó nhớ về mùa hè năm hai đứa học lớp 9. Tú đã
tìm được cỏ 4 lá ở sân đá banh của trường và đạp xe thật nhanh dưới cơn mưa rào
đầu mùa đem đến nhà tặng Châu. Tú nói: “Lá thứ nhất tượng trưng cho sự hi vọng,
như cái cách mà Châu luôn ngước mắt nhìn về phía mặt trời mỗi khi mưa tạnh, vì
Châu muốn được thấy cầu vồng. Lá thứ hai tượng trưng cho niềm tin, như cái cách
mà Châu luôn tin tưởng cách trọn vẹn rằng giữa những phong ba cuộc đời, chỉ cần
hai đứa có nhau là có thể vượt qua tất cả. Lá thứ ba tượng trưng cho tình yêu, như
cái cách mà Châu luôn khiến cho Tú cảm thấy thật an lành và hạnh phúc, một thứ
tình cảm trong sáng nhất trên đời này. Lá thứ tư tượng trưng cho sự may mắn, như
cái cách mà Châu đã bước đến trong cuộc đời của Tú, món quà quý giá nhất mà
Tú được trao tặng trong suốt mười mấy năm qua.”
Đôi mắt đẫm lệ từ khi nào không biết, con bé ngước lên nhìn Tú và nói: “Châu
không hiểu. Hai sợi dây chuyền này, có phải là Tú đã nhắc đến trên blog không?
Châu không hiểu…”
Thằng bé nhìn nhỏ bạn thân, mỉm cười và nói: “Rồi thì Châu sẽ hiểu. Đưa đây, Tú
đeo cho.” - Tú cầm sợi dây chuyền từ tay Châu, choàng tay đeo sợi dây chuyền
cho nhỏ bạn. Bỗng dưng, thằng bé cảm nhận được một sự ấm áp lạ kì, và một vòng
tay choàng ngang thắt lưng nó. Châu đang ôm chặt thằng bạn thân duy nhất của
mình, mặc kệ nó đang ở một nơi với sự hiện diện của hàng chục người. Nó 18 tuổi
rồi mà, nó đã có quyền trao đi yêu thương, nó xứng đáng được đáp trả bằng niềm
hạnh phúc, đúng không? Nó khóc trong lòng Tú, vì cảm giác vui sướng này thì chỉ
người con trai này mới có thể đem đến cho Châu mà thôi.
“Châu nói đúng, sợi dây chuyền này đã được Tú nhắc đến trên blog. Và người con
gái ấy, cũng chính là Châu. Châu từng nói muốn đến một nơi nào đó đẹp thật đẹp,
chỉ để biết được cuộc đời này còn có những nơi có thể khiến con người ta cảm thấy
yên an khi ở đó. Châu muốn có một nơi để dù cuộc đời có muộn phiền như thế nào,
vẫn có thể quay lại nơi ấy để tìm cho lòng mình chút bình yên. Vì chúng ta là cặp
đôi bò sữa, nên nếu tìm được một bãi cỏ xanh tươi nào đó, thì phải san sẻ với
người kia. Tú tìm được nơi chốn bình yên ấy ở Hà Nội, và Tú cũng muốn Châu
được tận hưởng sự trong lành và dễ chịu mà Tú cảm nhận được khi ở đó. Nhưng
Châu à, Nha Trang mình cũng đẹp lắm. Bất cứ khi nào, Châu cũng có thể quay lại
đây để tìm Tú, để tìm lại những kí ức của hai đứa mình, để tìm lại những niềm vui
mà hai đứa mình từng trải. Và bất cứ ở nơi đâu, Tú cũng sẽ trở về nơi này để gặp
được Châu, để có thể khiến cho Châu mỉm cười như Tú đã làm trong suốt 18 năm
qua, để sống lại những tháng ngày tuổi thơ đầy nắng ấm và hơi biển vẫn còn đọng
lại đâu đây.” – Thằng bé dứt lời, đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhỏ
bạn thân.
“Vậy còn chiếc lọ thủy tinh này? Rõ ràng Châu đã thấy nó trôi dạt và biến mất
theo sóng biển cơ mà?” – Con bé vội vàng lau khô khuôn mặt ướt đẫm đang
những giọt nước mắt cứ tuôn ra một cách không thể kiềm chế.
“Là Tú đã tìm được nó khi đến vịnh Hạ Long. Và Tú đã nghĩ ngay đến lời Châu
nói trước khi Châu buông tay thả chiếc lọ xuống mặt sóng vỗ. Châu nói rằng
người nhận được chiếc lọ ấy, chắc hẳn là có một sợi dây liên kết nào đó với Châu.
Lúc đó, Tú không hiểu vì sao Châu lại muốn có một mối quan hệ mới, hay phải
chăng do Tú ích kỉ, không muốn phải mất Châu cho một ai khác. Nhưng khi nhìn
thấy một chiếc lọ quen thuộc trôi dạt vào bờ vịnh, Tú đã hiểu rằng có một sợi dây
vô hình nào đó, liên kết cuộc sống của hai đứa mình. Và Tú đã tìm mua một cái
sim khác để nhắn tin ngay cho Châu. Vì Tú muốn là người đem lại kết quả cho sự
chờ đợi của Châu, và được nhìn Châu mỉm cười dịu dàng. Có lẽ bởi vì chúng ta là
cặp đôi bò sữa, nên dù thế nào vẫn sẽ thủy chung bên nhau, mãi không thể tách
biệt. Và chỉ cần được ở cạnh nhau, là quá trọn vẹn cho một cuộc sống ý nghĩa.”
“Cám ơn Tú, đã không bao giờ rời xa Châu. Ừ, Châu chỉ cần có Tú bên đời…”
Châu siết nhẹ vòng tay của mình, gục đầu tựa vào vai Tú. Bờ vai này, đã bao lần
ướt đẫm vì giọt nước mắt của Châu. Tú ôm chặt Châu vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ
mái tóc Châu. Người con gái bé nhỏ này, đã bao lần được Tú chở che…
Ngày thi Đại học sắp đến, tương lai đang đón chờ, khoảng cách hơn ngàn cây số sẽ
khiến hai đứa phải cách xa nhau. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà. Vì cả hai
chỉ cần có nhau trong đời, là quá đủ cho một nụ cười rạng rỡ trên môi, quá đủ cho
một niềm vui gạt đi những muộn phiền, quá đủ cho một tình bạn chứa chan niềm
hạnh phúc – hiền hòa và êm dịu.
Chỉ cần có nhau trong đời mà thôi…
c