
cô gái trên tàu
Mô tả tài liệu
"cô gái trên tàu" của tác giả paula hawkins. nội dung cuốn sách nói về một cô gái được chôn dưới một gốc cây bạch dương bạc, ngay gần đường ray xe lửa cũ, ngôi mộ được đánh dấu bằng một ụ đá. cô ấy sẽ có giấc ngủ yên bình nơi đây, không ai làm phiền, không một tiếng động ngoài tiếng chim và tiếng xình xịch của con tàu điện chạy ngang qua.
Tóm tắt nội dung
Tôi không muốn quá
chú ý đến nơi an nghỉ của cô, nhưng tôi không thể từ biệt mà
Tôi có thể nghe thấy
Ai đó đang nói với tôi.
Nhìn xem cô đã khiến tôi phải làm gì.
Tôi
không dừng được, mỗi khi tôi nhìn thấy một đống phế liệu bỏ đi,
Và chúng tôi
Tôi có thể cảm nhận được những người
chữ cứ mờ nhạt trong mắt tôi, không có gì khiến tôi hứng thú.
Tôi nhấp thêm một thìa, và một thìa nữa; cái can đã vơi đi một
Không phải là tôi mong
luôn đỏ; hầu hết chúng tôi phải dừng tại đây, có lúc thì một vài
thường thì là nó, tôi có một điểm nhìn tuyệt vời ra ngôi nhà yêu
Tôi
Đôi khi, khi tôi nhìn thấy cô ấy ở đó, tôi cảm
Tôi có thể tự ý thức điều đó.
Tôi không thấy Jason nhiều, anh ấy đi làm nhiều.
khi họ không có ở đó, tôi vẫn suy nghĩ về những gì họ có thể
Tôi nhận ra họ và họ có thể
Tôi không biết liệu họ nhìn thấy tôi, nhận ra con
Đôi khi, tuy không thường xuyên, tôi có thể nhìn
- như ngày hôm nay - Tôi có thể tưởng tượng ra họ.
Tôi có thể tưởng
đang cố gắng nhớ lại lần cuối cùng tôi chạm vào một ai đó, một
Tôi đọc ở đâu đó rằng một đoàn tàu có thể thổi bay bộ
Tôi
quần áo không, nhưng tôi không thể nhìn thấy bất kỳ vệt nào.
Tôi giữ ánh nhìn cố định vào Jess, về ngôi nhà của cô, khi
Tôi không muốn nhìn
Tôi không thể
Đó là căn nhà đầu tiên của tôi.
nhà cha mẹ tôi, không phải là một ngôi nhà trọ với các sinh viên
Tôi không chịu được khi nhìn
Vâng, tôi có thể, tôi nhìn, tôi muốn, tôi không muốn, tôi
không nhìn, và mỗi ngày tôi vẫn nhìn.
Tôi không thể giúp bản
thân mình, mặc dù không có gì tôi muốn nhìn thấy ở đó, dù cho
nhớ rất rõ cảm giác khi tôi nhìn lên và nhận thấy cái kem bông
Tôi không quan tâm lắm, vì tôi đã không phải vội vã đến
Luân Đôn vào buổi sáng, thì chẳng có lí gì tôi lại muốn về
tôi.
Nhà tôi là một căn nhà đôi nằm trên đoạn đường mà đoàn
Ở Ashbury, tôi không phải là
chủ nhà, không phải là người ở nhờ - tôi đi thuê trọ, ở chung
khó khăn, trước khi chúng tôi gặp những người thực sự có nhiều
Nhưng trong giờ khắc khó khăn, cô đã để tôi ở chung
chỉ tạm thời trong một vài tháng, nhiều nhất là sáu tháng, và tôi
Tôi sẽ không bao giờ có thể sống
một mình, tôi đã từng chuyển từ căn hộ của bố mẹ đến ở chung
nhà với người xa lạ, rồi đến Tom, tôi thấy ý tưởng của Cathy thật
Nhưng nó không đến nỗi tệ lắm, tôi có
Tôi có cảm giác đó khi ở trong bếp, nơi chúng tôi
Tôi có
cảm giác đó khi tựa vào chiếc ghế sô pha, nơi tôi có thể bao trọn
Nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác như nhà mình là
nó không phải nơi bạn muốn ở, vì thế tôi luôn nấn ná ở phòng
Sáng nay tôi không nhìn thấy Jason và Jess, và sự thất vọng
Anh ấy là một bác sĩ, tôi nghĩ vậy,
Tôi không thể thực sự nhìn thấy cô, tất nhiên rồi.
Tôi không
Tôi không thể
chiêm ngưỡng cấu trúc xương của cô từ đây, và tôi cũng chưa
âu yếm, họ không sống ở đây khi tôi còn ở đoạn đường này.
chuyển đến sau khi tôi rời hai năm trước, tôi cũng không biết
Tôi cũng không biết tên của họ, nên tôi đã tự đặt cho họ hai
Họ sống hạnh phúc, tôi có thể thấy được điều đó.
những gì mà tôi đã từng, họ là Tom và tôi, năm năm trước.
Tôi
không muốn chuyến đi tối nay kéo dài; tôi chỉ muốn về nhà, để
tôi.
Tôi không còn là người con gái trước kia.
Tôi không còn cảm
Theo một cách nào đó, tôi đang đi xuống.
Tôi
Tôi uống chai đầu tiên và nghĩ rằng có lẽ việc Cathy không
ở nhà lại là một chuyện tốt, tôi có thể nấu cho mình một miếng
khi tắm rửa sạch sẽ và nằm nghỉ một lúc thì tôi quên béng đi
Cathy và Damien đang nói chuyện về việc tôi để nhà bếp bẩn
và ngó đầu vào hỏi xem tôi có ổn không.
không sao, nhưng tôi có phiền lau dọn lại không?
anh ta chỉ lắc đầu khi nhìn thấy tôi rồi đi thẳng lên phòng của
Sau khi hai người họ đã đi ngủ, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa
Tôi
không thể nhớ tôi đã xem cái gì, nhưng trong phút chốc, tôi
bỗng cảm thấy cô đơn, hoặc hạnh phúc, hoặc gì đó, bởi tôi muốn
ngập nhưng tôi không còn ai để trò chuyện ngoài Tom. Không có ai tôi muốn trò chuyện ngoài Tom. Nhật kí cuộc gọi
cũng có thể đã nghe máy, nhưng tôi không thể nhớ có nói
hình như là tôi bảo anh gọi lại cho tôi.
tôi nghĩ là mình nhìn thấy một cái bóng, ai đó đang đi tới: Jason.
Tôi muốn anh bước ra ngoài, đứng sau cô,
Tôi muốn anh bước ra cùng cô, nhưng con tàu xóc nảy
lên và tôi vẫn không thấy bóng dáng của anh; cô đang ở một
Và giờ, không nghĩ ngợi gì hết, tôi nhìn thẳng vào căn
Tôi không thể phân biệt được, thực sự
Tôi nhắm mắt lại và để bóng tối ngự trị và lan toả đến khi nó
Tôi không chỉ nói với anh gọi lại cho
tôi.
Tôi cần chấp nhận nó, không có ích gì trong việc chối bỏ nó.
tồi tệ nhất tôi từng làm, nó không như khi tôi trượt chân ngã
trước công chúng, hay khi tôi mắng một người lạ mặt trên
Nó không như khi tôi làm chồng tôi mất mặt ở bữa tiệc
không như khi chúng tôi cãi nhau vào một buổi tối ở nhà, lấy
Miles nói với tôi, tôi nghĩ cô nên về nhà đi Rachel.
Tôi đọc nó và nghĩ, tôi không tệ đến mức đấy.
Tôi nghĩ về Jess cả ngày, không thể tập trung làm chuyện gì
Tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm
khuôn mặt của cô với khoảng cách xa như vậy, những tôi cảm
giác được khi tôi nhìn vào cô, cô đang một mình.
Cô thể cô ấy đang - hoặc anh không có ở nhà, đi
Tất nhiên là cô nhớ anh, như tôi vậy.
Tôi có thể nhìn thấy điều đó, tôi biết là họ như vậy.
ngày tôi cảm thấy khó khăn nên tôi phải uống; những cũng có
những ngày tôi còn cảm thấy tồi tệ hơn đến mức không thể
Tôi không biết họ nghĩ
gì về mình, nhưng tôi biết nó không tốt đẹp tí nào.
nó cũng sẽ là một điều gì đó tồi tệ: có thể là Cathy, dò hỏi tôi một
chúng tôi có thể sẽ đi ăn trưa cùng nhau.
Đó là Tom. Tôi chần chừ khoảng một giây rồi bắt máy.
biết tôi ghét nó và điều đó khiến anh buồn cười chứng kiến tôi
Tôi không nói gì.
Tôi muốn nói chuyện với anh, ra ngoài đi, ra
biết đâu là chừng mực chứ.” Có một cục gì đó trong cổ họng tôi
Tôi không thể nuốt nó xuống
Tôi có thể trở lại Holkham với âm thanh của mòng biển bên tai,
Tôi không trông thấy mặt những hành
nhưng tôi có thể mơ: đến một hành trình đặc biệt hơn, của sự
của tôi, tôi luôn quay về với Holkham; nó thật lạ và khiến tôi vẫn
Tôi sẽ thuyết phục anh đưa tôi ra ngoài ăn tối ở một
Tôi không có gì làm ngày hôm nay.
tôi nghĩ là ai đó đang bị sát hại.
Tôi chạy lên tầng và leo qua ban công, tôi có thể thấy rõ, qua
Nhưng đó là khoảnh khắc thú vị nhất mà tôi có trong cả tuần
Cả ngày trôi đi trống rỗng, không còn phòng trưng bày tôi có
Nhiều lúc, tôi cảm thấy như tôi có thể lần tìm ra những người
bạn cũ, nhưng rồi lại nghĩ, tôi sẽ nói gì với họ?
trong trường hợp nào, tôi không thể liều mình nghĩ về quá khứ,
Tôi sẽ tìm ra gì đó, ở đây hoặc đâu đó, tôi biết rằng mình
Không có lí gì để trách anh về chuyện này, đó là ý kiến của tôi.
là tôi nảy ra ý tưởng này khi nghe thấy người đàn bà hét lên
trong khu vườn và tôi muốn biết điều gì đã diễn ra.
Ngày xưa, tôi có cảm giác cô ta muốn nói gì đó về bản thân,
ngồi ở đó, nên hầu hết thời gian, tôi cảm thấy như bị cô lập.
việc của tôi là chăm sóc đứa bé khi Anna nghỉ ngơi, cho cô ta giải
và tôi không thể không đồng ý.
của tôi không vội vã.
Tôi cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn, như mọi điều đều có thể
Scott sẽ về nhà trong khoảng một tiếng nữa và tôi sẽ
Anh sẽ chỉ giận một chốc, rồi tôi sẽ làm hoà với
Và tôi sẽ không ngồi không ở nhà cả ngày: tôi sẽ lên kế
Có một giáo viên ở trường từng nói với tôi rằng tôi là người
Tôi không hiểu ý của ông lúc đó, tôi từng nghĩ
rằng ông ta cố gắng thuyết phục tôi, nhưng từ đó, tôi đã bắt đầu
Tôi không có ý định bỏ việc, lời lẽ cứ tuôn ra thôi.
cà phê, và có vẻ lố bịch, tôi chả có ích gì ở đó.
“Tôi tìm được một công việc khác” tôi nói, không nghĩ gì đến
“Nên tôi không thể làm việc này được nữa.” Anna nhìn tôi -
tôi không nghĩ là cô ta tin tôi.
Cô ta chỉ nói, “Ồ, tiếc nhỉ” và tôi có
ta còn không thèm hỏi tôi công việc đó là gì, cũng thật nhẹ
nhõm, vì tôi không phải nghĩ ra một lời nói dối đủ tính thuyết
Có thể tôi sẽ nói rằng Tom đánh tôi.
Tôi đã dậy từ mấy tiếng trước; không ngủ được.
Tôi
Tôi và anh trai đã suýt trở thành những người đi
Chúng tôi có những kế hoạch, Ben và tôi.
Có lẽ nếu tôi định làm tất cả những việc đó, chắc tôi sẽ
Hoặc có thể, tôi sẽ
Tôi không biết.
Tất cả những gì tôi biết là một phút trước mọi
dạo gần đây, tôi không thể ngủ được, và Scott cũng bị mất giấc
Tôi nói với anh rằng tôi thấy khó khắn khi nói những
Anh nói, đấy chính là vấn đề, rằng tôi có
Tôi không
Nhưng tôi phải làm gì đó và ít nhất thì khiến nó giống như tôi
chúng thật vô dụng, như thể tôi đang chơi một cuộc sống thật
Tôi cần tìm ra thứ gì đó mà tôi phải làm,
Tôi không thể làm điều này,
tôi không thể chỉ đơn thuần là một người vợ.
Tôi không hiểu sao
Tôi đang chuẩn bị đứng dậy đi đến một quầy tiếp tân và nói
với cô ta rằng tôi đã phải chờ quá lâu, rằng tôi sẽ đi khỏi đây, thì
nói, và tôi chỉ cười với anh ta rồi nói rằng mọi chuyện vẫn ổn, và
mà tôi đã muốn nói ra sự thật rồi.
Tôi nghĩ là do giọng nói đó.
mà tôi đã mong đợi, vì tên anh ta là Dr Kamal Abdic.
Anh ta có bàn tay tôi có thể
Chúng tôi không nói về điều gì quan trọng, chỉ là những thủ
tục giới thiệu bản thân, để làm quen; anh ta hỏi vấn đề của tôi là
gì và tôi nói với anh về vụ hoảng loạn, về chứng mất ngủ, thực tế
là tôi nằm trỏng trơ ban đem và không thể ngủ được.
Anh ta hỏi tôi có dùng thuốc hay uống rượu không.
tôi có các tật xấu khác, và nhìn vào mắt anh ta, tôi nghĩ là anh ta
ta không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhắc, nhưng tôi muốm
nghe anh ta nói, nên khi tôi ra về, tôi hỏi anh ta đến từ đâu.
Anh ta biết rằng đó không phải những điều tôi
Scott đang ngồi đợi khi tôi về đến nhà, anh đưa cho tôi một li
hỏi tôi về tên bác sĩ tâm lí: tôi có thích anh ta không, anh ta có
Ổn, tôi nói lại, vì tôi không muốn có vẻ nhiệt
Anh hỏi rằng chúng tôi có nói về Ben không.
Có thể anh hiểu tôi hơn
Dạo đây tôi thường tự cô lập mình, mà không nhận ra điều ấy.
Chúng tôi thường đến đó ăn; tôi không thể
Có lẽ đó là lí do chúng tôi không đến đó nữa, vì tôi
một sân chơi, một lí do tồi cho việc chúng tôi có không gian
bày của tôi, giờ là một nơi trống rỗng - nhưng tôi không muốn, vì
nó sẽ rất khó xử; điều đó chắc chắn rằng tôi không có việc mới,
rằng tôi đã nói dối vì tôi không muốn tiếp tục làm cho họ.
mặc dù nó cứ suốt ngày rên rỉ và tôi khó có thể quý nó được.
Điều này phức tạp hơn nhiều, nhưng tất nhiên tôi không thể giải
Đó cũng là một lí do mà tôi cô lập bản thân, vì tôi
Tôi biết cô ta không thích ở đây: cô ta ghét
ẩm ướt khiến tôi rùng mình, như cảm giác lật một hòn đá lên và
không có dấu hiệu của Anna và Tom - và một phần trong tôi
Scott vừa gọi cho tôi nói anh phải làm muộn, không phải thứ tôi
Tôi cần anh về nhà và làm dịu tôi, và sẽ còn mấy tiếng
Tôi biết rằng mình sẽ lại có một đêm thức trắng nữa đây.
Tôi không thể chỉ ngồi đây, nhìn đoàn tàu, tôi quá bồn chồn,
Tôi đi qua trạm tàu, dừng chân một chốc ở nhà số 23 và nghĩ
Cửa nhà mở hé nhưng tôi không thấy ai bên trong.
Tôi nhìn xuống và thấy gì đó dưới sàn,
một người đi ngang qua, có thể vậy, nhưng có gì đó khiến tôi run
trong giây lát và anh cười với tôi.
Nếu có ngày nào đó tôi không uống, tối hôm đó
Hôm nay chỉ có vài người trên toa, không có ai ngồi gần tôi.
Không ai để ý đến tôi, nên tôi tựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt
Tôi
Tôi nhìn thấy Jess ngoài vườn, và một người đàn ông từ xa tiến
Anh ta đang cầm cái gì đó - có lẽ là một tách cà phê - tôi nhìn
vào anh ta và nhận ra đó không phải Jason.
Tôi không thể tin được.
Jason yêu cô, tôi có thể nhìn
Tôi không thể tin được cô lại làm
đau đớn hơn, nhưng tôi vẫn nhớ, tôi không thể quên nó.
trong trường hợp của tôi là một email, một vết son dính trên cổ
Thật ra nó là một tai nạn, không phải do tôi rình mò.
Tôi
đáng ra không được đến gần máy tính của Tom, vì anh lo là tôi
anh nói sau một lần tôi lỡ xoá toàn bộ thông tin liên lạc trong
Nên đáng ra tôi không được động vào nó.
Nhưng thực ra tôi đang làm một việc tốt, cố gắng sửa chữa mọi
Tôi
cả, tôi không đến mức đó.
Tôi không muốn trở thành một người
Có một lần, tôi trả lời điện thoại khi anh
đang tắm và anh hơi thất vọng vì nghĩ rằng tôi không tin tưởng
Tôi thấy thật tồi tệ vì nhìn anh có vẻ đau lòng.
anh bị muộn cho cuộc họp, đó là một cơ hội tốt, nên tôi cần tìm
đó là tin rác, cho đến khi tôi nhận ra đấy là những nụ hôn.
Tôi đọc qua tin nhắn của anh: có hàng tá những thư mục được
Tôi phát hiện ra tên cô ta là
Anna Boyd, và chồng tôi đang yêu say đắm cô ta.
nào để đến với cô ta, rằng sẽ không còn lâu nữa, họ có thể ở bên
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng tôi lúc đó,
Tôi cảm thấy như có gì đó trong tôi
mắn là tôi tìm được một chỗ ngồi, nhưng ở cánh bên, không
phải cạnh cửa sổ, và có những cơ thể tì lên vai, đầu gối tôi, xâm
chiếm không gian của tôi.
Tất cả cửa sổ đã được mở ra, và dù chúng tôi vẫn
Tôi
tôi, tôi không thể ngừng nghĩ rằng tôi vẫn đang ở đó, và không
cô đã làm và cảm giác của anh, về những điều họ phải đương đầu
khi anh tìm hiểu ra, và khi thế giới của anh, cũng như tôi, bị xé
Không nghĩ ngợi gì cả, tôi đi đến quán cà phê mà
Sasha và Harriet cười, hôn gió về phía tôi, cố không tới
Trong một lúc, tôi không biết làm gì.
tôi cảm thấy người mình đang đỏ bừng, nhận ra điều đó chỉ
khiến mọi việc tệ thêm, tôi nở một nụ cười giả và nói, “Phỏng
Tôi không nhớ ra tên một công ti nào đó có liên quan.
ta biết, cậu ta cố giải vây tôi và không ai tin cả, nhưng họ đều giả
lại cậu, Rachel.” Tôi gần như có thể cảm nhận được sự thương
Kế hoạch của tôi là sẽ đến thư viện Holborn trên đường
Theobald nhưng tôi không theo nó được, nên thay vào đó tôi
Tôi không muốn nghe thêm gì nữa, không phải hôm
Tôi không thở được, toàn thân ngứa ran, tôi đứng dậy và bước
Tôi
tôi không thể nhìn thấy họ, tôi có thể giả vờ như mình là một
đứa trẻ và họ không thể nhìn thấy tôi.
chuyện với tôi vừa làm gì đó nữa - nhiều việc cùng lúc, theo cách
“Nghe này, tôi biết là cô đang có khoảng thời gian
của tôi,” nhưng cô không thể gọi cho chồng tôi mọi lúc được.” Cô
tôi.
tôi.
Cô ta đã chiếm lấy mọi thứ của tôi.
tôi để nói rằng nỗi khổ của tôi khiến cô ta bất tiện.
biết rằng tôi không quan tâm đến cô ta và tôi không quan tâm
đến gia đình cô ta, tôi cũng không quan tâm đến việc đứa trẻ của
Tôi sẽ nói với cô ta rằng những câu nói anh ta nói với cô - đừng
mong tôi cư xử đúng mực - anh ta đã từng dùng nó với tôi, khi
chúng tôi lần đầu đến với nhau; anh viết một lá thư cho tôi,
Tôi muốn biết điều đó sẽ khiến cô ta cảm
Tôi muốn gọi lại cho cô ta và hỏi, cô cảm thấy như
anh và tôi đã quan hệ trên đó?
Tôi thấy việc họ vẫn ở lại đó thật bất thường, trong ngôi nhà
đó, trong ngôi nhà của tôi.
Tôi đã không tin khi anh nói điều đó
những âm thanh êm ru của tàu siêu tốc, nhưng tôi không tin
Tôi có thể đã là người ở đó, tôi sẽ mua lại cả căn nhà nếu
Nhưng tôi không có, và chúng tôi cũng không thể tìm
được, nên anh đưa cô ta về cùng, và cô ta thích nó như tôi từng
Cô ta chắc chắn không xem tôi như
nhưng tôi không thể nhìn qua toa tàu, có quá nhiều người chắn
Tôi tự hỏi họ có ở đó không, rằng anh đã biết chưa, hay
Điều đó không ảnh hưởng gì đến tôi, tiếng máy hút bụi buổi
sáng, vì đằng nào tôi cũng không ngủ lúc đó.
Tôi không thể ngủ
vào buổi sáng; tôi không thể cuộn tròn yên bình đến tận giữa
muốn được lãng quên thì tôi lại càng không thể.
Tôi có thể ngồi trên ghế sô pha với một tách trà và xem
Tôi có thể đến phòng tập gym.
Tôi có thể đợi Cathy rời nhà và đến cửa hàng tạp hoá mua hai
Tôi không thể đợi đến
Tôi dành cả ngày trong phòng, đợi Cathy đi khỏi nhà, để tôi có
Đến chiều muộn, tôi không thể chịu đựng sự
giam hãm và nhàm chán này nữa, nên tôi nói với cô là tôi ra
Tôi sẽ đến gặp Jason Tôi không đến thăm anh, cũng sẽ không
Tôi
Tôi muốn thấy họ.Đây không phải một ý
Tôi muốn đến gần hơn, tôi không nhìn rõ.
Tôi sẽ không đến Euston nữa.
(Tôi
Anh ta đang cười tôi.
Tôi muốn nói gì đó
với anh ta, nhưng từ ngữ cứ tuột khỏi miệng trước khi tôi có cơ
Như thể tôi nếm được chúng, nhưng không biết
Tôi không
Trong một giây, tôi nghĩ là mình sẽ ngã, như
Tôi
Nó đến như một làn sóng, khiến tôi khiếp đảm.Điều gì đó đã
Tôi không thể mường tượng ra nó, nhưng tôi cảm
phải là tôi đập đầu xuống không?
Tôi nghĩ là anh
ta đã nói gì đó, nhưng không thể nhớ được những gì anh ta nói.
Còn hơn thế nữa, hơn là một kí ức, nhưng tôi không nhớ được,
Tôi đang hoảng loạn, nhưng không chắc là mình đang sợ điều
Tôi
trong nhà, nghĩa là tôi có chìa khoá.
Có phải cô ấy đã nói với tôi là cô
Tôi cảm giác như cô đã nói vậy, mặc dù tôi
Có thể là cô ấy dọn sau khi tỉnh dậy, nhưng tôi
ở đây, thì cô ấy cũng không nghe hay nhìn thấy tôi tối qua, có
nghĩa là cô không biết tôi tệ đến mức nào.
đề, nhưng cũng có thể: sự xấu hổ tôi cảm thấy về việc đã xảy ra
Đó là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi (cùng với sự
dụng, tôi cần phải biết mình đã gọi cho ai và bao giờ.
cổ họng và tôi chạy, nhưng không kịp đến nhà tắm, tôi nôn ra
phải dấu hiệu xấu lắm, tôi đã từng bị rồi, thường là khi bị ngã và
Vết nứt trên đầu tôi có vẻ tệ, nhưng nó có thể là
Có thể là tôi đã bắt taxi về nhà.
tôi không uống rượu một mình.
Tôi không biết mình đã làm những gì.
giờ và mười giờ mười lăm, tôi đã làm gì?
Tôi
Tôi không thể trách cô.
Tôi
dọn về nhà, tôi không được hành xử như thế này.
Tôi không thể nghĩ ra từ ngữ gì,
tôi không thể nghĩ được một cách giải thích hợp lí.
Tôi có thể
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng bà thở dài.
là Tom. Tôi không muốn nghe những gì anh sẽ nói, nhưng tôi
phải nghe, tôi không thể lờ anh đi.
không còn giận dữ nữa và tim tôi bắt đầu đập chậm lại.
một lúc sau tôi mới ngưng khóc, trước khi tôi có thể gửi lại một
tin nhắn đến anh nói rằng tôi rất xin lỗi, và giờ tôi đang ở nhà.
Tôi không nói gì nữa vì tôi không biết chắc chắn là mình đang
Tôi không biết mình đã làm gì Anna, làm thế
Thực ra tôi không quan
tâm đến chuyện đó lắm, nhưng tôi quan tâm đến việc mình đã
gì đã xảy ra; tôi ưức là mình biết mình phải xin lỗi vì cái gì.
Tôi
Tôi gần như có thể nhìn thấy nó, tôi gần
như có thể nghe thấy những từ ngữ, nhưng nó lại tuột khỏi tôi,
Tôi không thể làm chủ nó.
tôi.
Scott sẽ sớm đến và giục tôi vào trong, anh sẽ quấn
Tối nay tôi đã có một vụ tấn công kinh hoàng trên đường về.
Tôi không thể đi qua họ trên hè,
nên tôi đi xuống lòng đường và suýt nữa bị đâm bởi một chiếc ô
tôi.
Tôi
đợi Scott đến và trấn an tôi, nhưng anh không ở nhà.
qua hàng rào, tôi muốn ngồi một góc, nơi không ai nhìn thấy.
Tay tôi bị cắt phải thứ gì đó, nên tôi vào trong, và Scott về và hỏi
Tôi nói là mình rửa bát và đánh rơi một
Tôi thức dậy lúc nửa đêm, để Scott ngủ một mình và lẻn
Tôi bấm số của anh và được nghe giọng nói của
Tôi cúp máy và đợi anh gọi lại.
anh không, nên tôi gọi lại lần nữa, lần nữa và lần nữa.
Tôi không ngủ được nữa.
Sáng nay, tôi có thể đến Corly Wood để chụp vài bức hình; nó
có thể ẩm ướt, tối tăm ở đó, nhưng chắc tôi cũng sẽ nháy được
Scott luôn nói rằng tôi không phải lo lắng
Tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không
Tôi gần như đã nói, tôi không thể làm thế, tôi không tin là chồng
Tôi đã không làm, vì nó sẽ khiến tôi cảm
Tôi
tốt,nhưng tôi biết là tôi đã tắt máy tính trước khi rời khỏi nhà.
Tôi thực sự không phiền lắm, cũng chẳng có gì để đọc.
tập thể hình hỏi xem tôi có muốn cùng ăn bữa tối vào thứ năm
Tôi
thà chết còn hơn.) Tôi không quan tâm lắm, vì nó khiến anh
nghĩ rằng không có việc gì xảy ra cả, và rằng tôi đang không có gì
Và điều đó tốt cho tôi - tốt cho chúng tôi - dù nó
Tôi cũng không thể giận anh, vì anh có lí do
Tôi không phải người vợ hoàn
thường xuyên, và điều lạ lùng là, tôi đã quá sức khi trở về nhà
cuối này, nhưng rồi tôi nhìn thấy anh, tôi muốn anh và tôi nghĩ,
Tôi không
Đó là tất cả những gì tôi đang làm, sống đúng
muốn đi cùng tôi đến rạp chiếu phim vào, rồi cô ấy sẽ che dấu
Cô cười và hẩy tôi nói “Thôi được rồi” cô ấy còn không bận hỏi
tôi sẽ đi đâu và đi với ai.
tôi.
Tôi gặp anh ở Swan trong Corly, anh đặt một phòng.
Đó cũng sẽ là một thảm hoạ đối với tôi.
Tôi
Anh muốn nói chyện trước, về những gì đã xảy ra khi tôi còn
Tôi gợi ra một vài điều, nhưng tối qua, anh
Tôi nói với anh các thứ, nhưng không phải sự
Tôi nói dối, bịa ra mọi chyện, nói với anh những chuyện mà
Tôi không cảm thấy tồi tệ khi
nói dối, tôi cũng không nghĩ anh tin chúng.
Chúng ta không thể tiếp tục làm chuyện này.” Anh nói đúng, tôi
biết chúng tôi không thể.
Tôi cũng nghĩ về nó trên đường về, và điều tôi thích thú nhất về
và đặt tay anh lên vai tôi và nói “Mọi chuyện thế nào rồi, với tên
bác sĩ tâm lí?” Tôi nói với anh là nó vẫn ổn, rằng chúng tôi vẫn
Giờ thì anh lại không muốn biết chi tiết từ tôi.
Tôi không biết được, vì đang quay lưng về phía anh, rằng anh
Tôi
“Rất vui lòng” tôi nói, quay lại và hôn lên môi anh, “nhưng cô
Tôi rót một cốc rượu và chúng tôi cùng đi ra ngoài, cùng ngồi
“Em không biết” tôi nói.
Anh hỏi, và tôi không
đến vấn đề con, tôi thấy gì đó trong giọng nói của anh, một sự
tranh cãi đang dấy lên và tôi chỉ không muốn có nó, không thể
Anh đi theo tôi và tôi cởi hết quần áo ra trong lúc đi lên
Tôi nghĩ là cô sẽ nói rằng cô ấy
không muốn đuổi tôi đi nữa, nhưng thay vào đó, cô nhét một tờ
Cô ấy không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.
mình đang khóc, nhưng tôi không muốn khiến cô cảm thấy tồi
tệ hơn, nên tôi chỉ cười và nói, “Không có gì đâu, thật sự là
không vấn đề gì mà.” như thể cô nhờ tôi làm việc này như một
Trên tàu, những giọt nước mắt cứ tuôn ra, tôi không quan tâm
cấp của tôi; tự hỏi khi nào mình mới có thể dừng lại.
Không phải là khi tôi gặp Tom, người đã cứu tôi
không phải khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà số hai mươi ba,
một căn nhà đầy đủ, đẹp đẽ hơn tất cả tôi có thể tưởng tượng khi
Tom và tôi, đã lên kế hoạch: sẽ trồng gì ở khu vườn, treo gì
tôi đã mường tượng nó ra trong đầu, thì chỉ hai chúng tôi là
Có phải đó chính là lúc Tom nghĩ khác về tôi, sự thất
chúng tôi được ở bên nhau, tôi đã để anh nghĩ rằng đối với tôi,
Khi con tàu dừng lại ở tín hiệu, tôi nhìn lên và thấy Jason
như trước kia anh đã từng nhìn mình như vậy; tôi cảm thấy như
anh thực sự có thể nhìn thấy tôi.
cười với mình, và vì một lí do nào đó, tôi thấy sợ.
một cái taxi khi qua đường trên tuyến Gray’s Inn. Tôi đã rất tỉnh
“Nó có từ lâu rồi” tôi nói với anh ta.
Anh ta kiểm tra đầu tôi vài giây rồi nói, “Vậy à?” Anh ta lùi lại
và nhìn vào mắt tôi.
ai đó cầm vật gì đánh cô vậy” anh ta nói, và tôi đứng hình.
Tôi có
“Có.” Anh ta nhìn tôi một lúc lâu; có vẻ không tin.
Có lẽ anh ta nghĩ tôi là một người vợ hay ghen tuông.
Tôi
“Vậy thì ai đó khác?” Anh ta còn không quan tâm đến việc tôi
“Bạn của tôi, cô ấy chắc đang lo cho tôi.” Tôi đưa anh ta tên và
thể cô ấy sẽ nghĩ lí do tôi bị đâm là do say rượu.
Tôi cười với anh ta, nhưng anh ta lại
đang không nhìn tôi, anh ta đang viết gì đó.
Đó là lỗi của tôi, người lái xe taxi không có lỗi gì cả.
Tôi không biết là
Tôi không nghĩ gì cả, ít nhất thì
của cô, Jess, Jess của tôi, cô gái tóc vàng hoàn hảo, cạnh đó là
Và tôi biết.
Scott – sáng nay, đứng trên thềm nhà, nhìn tôi, và cười với tôi.
THỈNH THOẢNG, TÔI KHÔNG muốn đi đâu hết, tôi nghĩ mình sẽ
Tôi
áp ở chốn bình yên này với Scott, nơi tôi không bị làm phiền.
Tôi không nghe được tiếng
gọi anh về nhà sớm, chúng tôi có thể quan hệ vào giữa chiều.
Tôi chắc chắn sẽ phải ra ngoài, vì hôm nay là ngày hẹn với
Dạo đây tôi đang nói với anh về Scott, về những điều tôi
Đúng, tôi biết, tôi biết chứ, và trong một khoảnh khắc,
Ben đi cùng tôi và anh ấy
anh nói là chúng tôi không nên đi, vì anh không tin anh chàng
nói rằng chúng tôi sẽ có nhiều cơ hội như vậy, rằng cuộc đời của
Cuối cùng, chúng tôi không đi, và
Chúng tôi không sợ điều gì cả.
Tôi nói với Kamal về Ben, nhưng chúng tôi đang tiến triển đến
Nhưng mặc dù nếu anh có thể kể cho ai đó, tôi không nghĩ là
mà đang kìm nén tôi không nói cho anh mọi thứ không phải nỗi
kể cho Kamal những điều tôi không thể nói với anh.
sâu thẳm trái tim tôi, và tôi không chia sẻ nó với anh.Tôi vẫn giữ
chúng lại, vì tất nhiên tôi không thể nói ra tất cả những gì tôi
Tôi biết đó là mục đích của việc điều trị tâm lí,
nhưng tôi không thể.
tôi nói với bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn, vì họ là ai không
Tại sao tôi không thể có mọi thứ tôi
Tại sao họ không thể làm tôi hài lòng?
giác này, cảm giác tôi đang có hiện tại - nếu tôi có thể tìm ra cách
để không nghĩ tới những việc chúng tôi có thể làm cùng nhau.
“Chúng tôi quay về căn hộ của anh ta và tôi hỏi xin anh một ít
tiền, và anh ta nhìn tôi như thể tôi bị điên vậy.
Tôi nói với anh ta
anh ta đã thực sự chờ, đến tận sinh nhật thứ mười tám của tôi.
thuốc khá nhiều - và tôi luôn tưởng tượng mình có thể nghe
thấy tiếng của con tàu, tôi đã từng rất chắc chắn và tỉnh dậy để
“Tôi thực sự đã rất hạnh phúc ở đó, với Mac. Tôi sống với anh
Tôi chưa có thời gian để nghĩ lại về nó, để bịa ra
Tôi không thể.
Anh ta làm trái tim tôi tan nát” tôi nói, là sự thật,
bộ sự thật.Scott không ở nhà khi tôi về, nên tôi lấy laptop ra và
tìm kiếm Mac. Mặc dù vậy tôi không thể tìm ra anh ta.
tôi.
Tôi đã có một vài rồi.Scott đang làm việc, trong một khoá ở
Tôi có thể làm những gì mình muốn.Trước khi đi,
tôi nói với Scott là mình sẽ đi xem phim với Tara sau buổi tâm lí.
Tôi nói với anh rằng tôi sẽ tắt điện thoại, và tôi cũng đã dặn cô
Tôi cảnh báo rằng có thể anh sẽ gọi, có thể anh muốn kiểm
Tôi nghĩ rằng có thể cô ấy rất cô đơn,
Trong buổi tâm lí của tôi và Kamal, chúng tôi nói về Scott, về
Tôi
đã tìm Mac - tôi tìm kiếm rất nhiều, tôi chỉ muốn tìm ra nơi ở và
mọi người trên Internet và tôi chỉ muốn nhìn thấy mặt anh ta.
Tôi không thể tìm ra anh ta.
lầm ngu ngốc - đó thường là điều cuối cùng tôi làm trước khi tắt
tìm hiểu về những thứ tôi đang nung nấu, anh là một chuyên
hầu hết thời gian anh cũng không quan tâm.Dù gì thì tôi cũng đã
Anh muốn biết Craig là ai, và tôi đã tìm kiếm anh ta
trong bao lâu, chúng tôi gặp nhau ở đâu, và những thứ anh ta có
thể làm cho tôi mà Scott không thể.
Scott rằng anh ta là một người bạn trong quá khứ của tôi, và điều
không, và tôi đã rất tức giận.“Anh ấy là chồng của tôi” tôi phản
“Tất nhiên là tôi không sợ anh rồi.”
Tôi đã không kiềm chế cơn giận của mình, sự bảo vệ cho
cố nói gì đó, nhưng anh lại ra dấu cho tôi yên lặng.
“Không phải nếu như tôi không cảm thấy
Và tôi không hề.
Tôi không phiền lòng về nó.”
Anh ta cười với tôi, một nụ cười thoáng buồn.
“Có thể là tôi nên, nhưng sự thật là, tôi không
Nó không khiến tôi ngừng yêu anh, và một vài cuộc cãi
“Tôi không nghĩ anh ở đây để phán xét tôi.” tôi nói.Khi buổi
tâm lí kết thúc, tôi hỏi anh cùng đi uống một li.
Tôi gõ vào cửa, và khi anh ta mở cửa, tôi hỏi, “Ở đây có
thích hợp không?” Tôi vòng tay quanh cổ anh, nhón chân lên và
Tôi không thể làm
Tôi không muốn cảm xúc này qua đi, tôi muốn nó đến mức
Tôi không thể chỉ nằm đó, tỉnh táo, cô đơn, tâm trí
tôi đang điểm lại từng cơ hội mà tôi có thể nắm bắt hoặc cho
Tôi đi loanh quanh và nghĩ lại các thứ trong đầu - anh nói,
cô ta nói, sự cám dỗ, giải toả; giá như tôi có thể ổn định với thứ gì
Tôi không thể.
rồi.Lúc tôi quay về đường Blenheim thì đã gần chín giờ và khi tôi
Cô ta nhìn tôi và
đang trượt ra khỏi quỹ đạo, và dù cho có cố gắng thì tôi cũng
Tôi nghĩ đến việc anh rời đi lúc nửa đêm, nói với tôi, một lần
nữa, rằng đây là lần cuối, lần cuối cùng, chúng tôi không thể lặp
Tôi đang nằm dài trên giường và cười lớn, vì đó là
Tôi không biết miêu tả nó như thế nào, không phải tức
Tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào; tôi không thể ngồi yên,
tôi cảm thấy như thể có ai đó đã ở đây trong khi tôi thiếp đi.
thứ đã bị chạm vào, hơi dịch chuyển, và khi tôi đi quanh nhà, tôi
Tôi
TÔI BẮT CHUYẾN TÀU lúc 8.04, nhưng tôi không đến Luân Đôn.
lại chút gì đó, rằng khi tôi đến ga tàu, tôi sẽ thấy mọi thứ rõ ràng,
và tôi sẽ biết.
nhưng tôi không thể làm gì khác.
Tôi không thể gọi cho Tom. Tôi
anh không muốn liên quan gì đến tôi nữa.
Từ đó tôi có được những thông tin sau:
(Tôi không thể tin được Scott
Khi đọc những thứ này, tôi biết là mọi thứ đang có vẻ rất tồi tệ
Có thể tôi là người duy nhất biết sự tồn tại của người bạn trai.
1. Cô ấy có cãi vã với bạn trai, người mà tôi sẽ gọi là B.
Tôi nghĩ trường hợp đầu tiên là dễ xảy ra nhất, và số bốn cũng
vậy, vì Megan là một người phụ nữ tự lập và ngang ngạnh, tôi
Cái u trên đầu tôi đang nhói lên, và tôi không thể ngừng nghĩ
Tôi có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong
Tôi
không thôi.” Cô ấy đang lo lắng cho tôi, vì chuyện với chiếc taxi.
Tôi cũng không định làm vậy.
Tôi đã muốn một chai rượu vào
bữa trưa; tôi thèm muốn có một chai sau chuyện xảy ra ở Witney
Đã rất lâu kể từ lần cuối tôi quan tâm đến chuyện gì đó đáng để
Tôi
Tôi cũng là một
Đó là điều tôi đang cảm nhận sáng nay, vì
Tôi là
người ngoài cuộc, tôi không thuộc về nơi này, nhưng mọi thứ
Chẳng có ai ở đó – không phải hôm nay – và tôi đứng lại,
nhìn vào bóng tối, vì tôi bỗng nhiên có thể nhìn thấy bản thân.
Tôi có thể nhìn thấy bản thân cách một vài mét, tựa vào tường,
Tôi không
Tôi không muốn tiếp tục ở đó nữa;
tôi không muốn đến trước cửa nhà Megan và Scott.
Điều gì đó xấu đã xảy ra tại đây, tôi biết.
Tôi trả tiền vé và đi nhanh đến ga tàu, và khi đó, một thứ gì đó
vụt qua tôi như tia chớp: lần này không phải là đường hầm, mà
Tôi có thể nhìn thấy anh ta, trong một hoàn cảnh
xảy ra, nhưng tôi không nghĩ là nó liên quan đến anh ta.
Tôi lên tàu và đi đến Luân Đôn.
Tôi không
Tôi biết là anh không làm vậy.
Tôi đã
Tôi sẽ nói cho họ về B, về những gì tôi đã nhìn thấy.
“Cảnh sát đang ở đây, Rachel” cô nói, và cơ thể tôi lạnh toát.
Megan vẫn đang mất tích, và tôi đã nói dối - liên tiếp - với cảnh
Chắc tôi đã làm gì đó.
Tôi biết nó nghe không hợp lí.
Nhưng tôi có thể đã làm những
Nhưng tôi biết chuyện gì đó đã xảy ra vào thứ Bảy.
Tôi
mạn lắm, nhưng anh ấy chán với việc phải nghe tôi xin lỗi khi
tôi còn không biết mình đang xin lỗi về điều gì.
Tôi nghĩ là anh
điều mà tôi có thể đã làm.
nhưng tôi cũng không biết nó có chính xác không nữa: tác giả
xảy ra, và khi tôi về nhà tối qua, tôi đã thuyết phục bản thân
nhưng tôi không nhớ.
Tôi đã không tập trung.
Có phải mẹ tôi không?
“Tôi bị va vào một chiếc taxi” tôi nói.” Chiều hôm qua, ở Luân
“Tôi đến Witney” tôi nói, cố không để lộ sự nao núng trong
Tom Watson?” Đúng vậy, tôi vẫn để họ của anh.
Tôi muốn gặp anh, nhưng rồi tôi quyết định đó không
phải một ý hay, nên tôi quay về nhà.”
Tôi có thể nghe được tiếng bút chì của Cổ
“Có lẽ là bảy giờ ba mươi?” tôi ngẩng lên và gặp mắt Cathy, và
tôi biết ánh nhìn đó của cô, cô biết tôi đang nói dối.
tôi nghĩ là tôi về nhà chỉ sau tám giờ.” Tôi có thể cảm nhận được
má tôi đang đỏ lên; nếu người đàn ông này không nhận ra là tôi
tôi.
Có thể anh ta sẽ hỏi tôi đã làm gì trong vòng một tiếng đó, và
tôi sẽ không biết trả lời thế nào.“Và cô không thực sự đến gặp
Ông ta chờ, để xem tôi có thêm chi tiết nào không.
ông ta sẽ hỏi tôi nếu tôi có nói chuyện với ai không.
nghĩ ngợi về những thứ nên nói, tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa
hỏi tại sao ông ta lại muốn biết tôi đã ở đâu vào tối thứ bảy, và
tôi.
“Tôi nói chuyện với một người đàn ông trên tàu!” tôi bật ra,
có nhìn thấy cô ta tối hôm đó không, hoặc họ có nhớ đã nhìn
Tôi
không thể nói gì, vì tất cả những gì tôi nhìn thấy lúc này là bản
Nó phải là của tôi.
chằm, tôi biết rằng mình phải nói gì đó để ngăn ông ta khỏi đọc
“Tôi không làm gì cả” tôi nói.
“Chồng cũ của cô.” Gaskill sửa tôi một lần nữa.
trong túi áo khoác ra một tấm ảnh và cho tôi xem.
Tôi cảm thấy thật kì quái khi nhìn cô ấy như thế này, cô gái tóc
Gương mặt của cô nét hơn tôi nghĩ, nhưng không đẹp
Tôi không biết là mình có nhìn thấy cô ấy hay không.
tôi không biết.
“Tôi không nghĩ vậy” tôi nói.
“Không” tôi nói, dán chặt mắt vào ngài thám tử để không bắt
điều gì có thể có ích, làm ơn hãy liên lạc cho tôi?” ông ta nói, đưa
Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang chậm
Ông ta sẽ kiểm tra, và ông ta sẽ biết là tôi nói dối.
Tôi không
thể để ông ta tự tìm ra điều đó, tôi phải nói ra.
Và đó là việc tôi sẽ làm sáng nay.
Tôi sẽ nói với ông ta mọi thứ: rằng tôi đã mất việc từ mấy
tháng trước, và tôi đã say vào tối thứ bảy và tôi cũng không biết
Tôi sẽ nói những điều mà tối đáng ra đã
Cảnh sát nghĩ tôi là một người tò mò.
Họ nghĩ tôi là một kẻ theo
Tôi đã
không nghĩ là tôi đã giúp được gì cho Scott theo dự định ban đầu.
anh đã làm gì cô, và tôi biết đó không phải sự thật, vì tôi biết
OK, thực ra thì giúp Scott cũng không phải lí do duy nhất tôi
Có một vấn đề mà tôi đã nói dối, và giờ tôi phải
Tôi
Tôi hỏi nhân viên trực ở đó xem tôi có thể nói chuyện với
Thanh tra Thám tử Gaskill không, và anh ta chỉ tôi đến một
phòng chờ ngột ngạt, tôi ngồi ở đó khoảng một tiếng tận khi có
Đến lúc đó thì tôi cũng đã ướt đẫm mồ hôi và
Tôi được dẫn đến một
Tôi ngồi đó một mình
trông ông ta cũng không có vẻ gì là bất ngờ khi thấy tôi.
tôi.
Chúng tôi cùng ngồi xuống và không ai nói gì; họ chỉ nhìn tôi,
Tôi có thể miêu tả anh ta.” Riley
Tôi trượt chân ở bậc thang và anh ta đỡ lấy tay
“Anh ta mặc… tôi nghĩ là anh ta mặc một
Tôi nhớ là có một người đàn ông,
và tôi cũng khá chắc chắn là anh ta có mái tóc đỏ, và tôi nghĩ là
Tôi
nghĩ là anh ta xuống ở Witney, và tôi cũng nghĩ là anh ta đã nói
Có thể tôi đã vấp vào bậc cầu thang.
Tôi cũng không biết anh ta mặc
cái gì.Ông thám tử không có vẻ ấn tượng với câu chuyện của tôi.
Tôi có thể nói cho ông; tôi có thể tin ông ta.
“Tôi không còn làm việc cho Huntingdon Whitely nữa” tôi nói.
cô ấy là chủ nhà - tôi vẫn chưa nói cho cô ấy.
Tôi đang tìm một
Tôi không muốn cô ấy biết vì tôi nghĩ có thể cô
Tôi có một ít tiền.
Tôi có thể trả
chuyện việc làm và tôi rất xin lỗi.”
Ý tôi là, tôi không đến văn phòng, nhưng tôi vẫn đến
nghe có vẻ lạ lùng, tôi biết…” tôi nói và cũng nghĩ lại, vì nghe nó
không lạ lùng, nghe nó điên rồ khi tôi nói nó ra.
lông mày lên, như thể cô ta đang lo ngại cho tôi.
Tôi không nói năng hay gật đầu hay
Có liên quan gì đến việc tại sao tôi bị sa thải?”
Gaskill - chúng tôi đã nói về chuyện này rồi - nhưng ông ta
không nhìn tôi.
Tôi không thể dừng được.
“Nói cho tôi biết vì sao cô đến đường Blenheim vào tối thứ
“Tôi không nghĩ đó là việc của ông” tôi nói, và rồi, nhanh
chóng, trước khi cô ta có thể nói điều gì, “Có thể cho tôi một cốc
Gaskill đứng lên và rời phòng, việc mà tôi cũng không ngờ tới.
Riley không nói một lời; cô ta chỉ đứng nhìn tôi với nụ cười vẫn
Tôi không thể chịu được ánh nhìn của cô ta, tôi nhìn
của cô ta: cô ta sẽ giữ im lặng để tôi cảm thấy không thoải mái và
tôi sẽ phải nói gì đó, dù tôi không muốn.
Tôi cắn môi và quyết định sẽ không nói gì cho
Riley và Gaskill nhìn nhau, tôi không chắc đó là sự khó chịu
chồng của cô ấy, rằng cô không mời mà đến nhà họ, và có một
Đó là lỗ hổng trong trí nhớ của tôi.
“Điều đó không đúng!” tôi
Tôi không… tôi không lấy nó đi.”
đây nói chuyện với chúng tôi.” ông ta cười với tôi, một nụ cười có
tôi muốn nắm lấy tay ông ta, nhưng tôi đã không làm vậy, vì nó
“Tôi nghĩ cô muốn kể cho tôi nhiều hơn” ông nói, và
“Có lẽ” ông ta nói, đứng dậy và hướng tôi ra phía cửa, “cô
Và khi cô đã sẵn sàng, hãy quay lại và kể cho tôi mọi thứ.”
Tôi đã định quên đi mọi chuyện và quay về nhà.
Tôi làm như những gì Gaskill nói, tôi mua một chiếc bánh kẹp
Tôi mơ tới việc đến đây - không phải để
được tại sao tôi không thể mang thai.
vừa phải, tôi không hay uống rượu nặng khi chúng tôi vẫn đang
Chúng tôi đã một lần thử IVF, đó là tất cả những gì
Việc khó sinh con này khiến cho tôi không có đường lui.
tôi?
Bằng một cách nào đó, việc tôi không thể mang thai trở
rằng đó là lỗi của tôi, rằng tôi đã khiến mọi người thất vọng.
tôi đều có lỗi; đó đều là lỗi của tôi.
Tôi không thích chúng.
Tôi
đã nói với tôi – một cách tình cờ, như thể cô ta đang nói về việc
Tôi không thể nói chuyện với cô ta kể từ đó, tôi
Tom không cảm nhận theo cách của tôi.
Nhưng anh lại nghĩ cuộc sống của chúng tôi tốt hơn khi không
Chúng tôi đã hạnh phúc, anh từng nói với tôi, tại sao
không có một sự nghiệp sáng lạng, và dù tôi có, hãy thành thật
Tôi không xinh đẹp, và tôi không thể có con, vậy
Tôi không có giá trị.
Đó là lỗi của tôi.
thì tôi cũng đã từng là một người thích uống rượu – tôi vẫn luôn
Và rồi tôi từ một
đỉnh điểm, đó là khi tôi nghĩ mình gần như mất trí.
Có lẽ tôi đã từng, trong một khoảng thời gian.
về chuyện đó ở sở cảnh sát, tôi đã có thể nổi điên.
cú sốc – tôi biết là cô ta đã có em bé, anh đã nói với tôi, và tôi
Và tôi biết điều gì đang đến.Nhưng tôi đã nghĩ đến
Tôi nghĩ đến việc anh viết nó – biết rằng tôi sẽ nhìn thấy nó,
Tôi cũng không biết.
Tôi đã làm một
“Tôi không đột nhập vào nhà của họ” tôi nói.
vào – tôi không làm thế.
Cô có để tôi nói không vậy?” tôi hét lên, và cô ta lắc
đầu và cười, như thể cô ta biết tôi, như thể cô ta có thể đọc được
Tôi ngó đầu vào trong và gọi tên Tom. Một lần
nữa, không ai trả lời, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng em bé
Tôi đi vào trong và thấy Anna –”
nó chắc đã khóc được một lúc rồi.” Khi tôi đang nói, đột nhiên tôi
nhớ ra mình nên nói với họ rằng tôi đã nghe thấy tiếng em bé
miệng nên tôi không thể nhìn được rõ biểu cảm của cô ta, nhưng
tôi biết cô ta đang nghĩ rằng tôi đang nói dối.
dỗ nó và nó vẫn hậm hực, nên tôi cho nó ra ngoài.”
Tôi
bắt đầu có cảm giác Gaskill không còn ở phe tôi nữa, và tôi lại
ông của tôi bỏ đi theo người đàn bà khác, tôi nghĩ mình sẽ muốn
“Có lẽ tôi không đến mức nhỏ mọn như vậy.” Tôi nhỏ mọn
Tôi ghét việc cô ta là Anna Watson.
“Nó là… nó là của bà tôi.”
giấy, “vào tháng tám và tháng chín năm ngoái.” Tôi không biết
Tôi cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó:
Megan ở trong nhà tôi, với cô ta, với đứa con của cô ta.
hôm đó không?” Gaskill hỏi tôi.
Tôi nghĩ là mình đã cắn phải môi khi ngã.”
“Bạn cùng nhà của tôi vẫn chưa biết là tôi đã mất việc.
Riley lắc đầu, có thể là cô ta không tin, hay vẫn đang nghi
Tôi cá là ông chưa nói chuyện với tình nhân của cô ta nhỉ?”
Không ai trong bọn họ nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
có thể đặt tay lên nắm cửa, ông ta đã đứng trước tôi.
“Tôi đã nghĩ là cô không biết Megan Hipwell?” ông ta hỏi tôi.
“Tôi không biết” tôi nói, cố gắng đi qua.
về việc tuần trước, tôi thấy cô với một ai đó rõ ràng khôgpng
phải Scott, và cách tôi nhìn thấy họ hôn nhau trên bãi cỏ.
thể là một người đàn ông Châu Á” tôi nói.
“Tôi nghĩ nhiêu đó là đủ.” tôi
Trên chuyến tàu đi về, tôi điểm lại những điều mình đã làm
ngày hôm nay, điều bất ngờ là tôi không thấy tồi tệ như mình đã
Khi nghĩ đến nó, tôi đã biết tại sao: tối qua tôi không